Chương 34:
Tô Mã Lệ
07/01/2024
Ở cổng siêu thị có một bà lão bán rau, Thẩm Tư Ngư đi từ trong siêu thị ra, mua hết rau củ trước quầy hàng của bà cụ, còn lấy ra một quả táo trong túi đưa cho bà cụ.
Bà cụ vui vẻ cảm ơn, hàm răng gần như đã rụng hết, khi cười trên mặt đầy nếp nhăn.
Thẩm Tư Ngư cũng cười với bà cụ, dịu dàng vẫy tay: “Bà mau về nhà đi ạ, trời sắp tối rồi.”
Cô xách theo hai chiếc túi, phần lớn bên trong chứa đầy trái cây, mua về làm salad hoa quả cho Thẩm Tiêu, có lẽ do táo quá nặng nên đi được nửa đường thì túi bị đứt, táo lăn ra ngoài.
Cô cúi đầu nhặt lên, khi nhặt đến quả táo cuối cùng, cô người nhặt quả táo đó nhanh hơn cô, cổ tay áo sơ mi trắng, tay trái đeo đồng hồ, ngón tay xinh đẹp cầm quả táo đưa tới trước mặt cô.
Tim Thẩm Tư Ngư đập loạn, sao Hạ Thạch Thanh lại ở đâu? Bọn họ có thể tình cờ gặp nhau ở trạm xe buýt, nhưng không thể tình cờ gặp nhau ở đây được, trừ khi anh đặc biệt tới đây.
Anh tới tìm ai?
Thẩm Tiêu?
Cô nhận lấy quả táo và cảm ơn, nhìn thấy Hạ Thạch Thanh vươn tay cầm hai cái túi trong siêu thị, cô không nhịn được mà lùi lại một bước: “Em xách là được rồi.”
“Đưa cho anh.” Ngón tay của Hạ Thạch Thanh khô ráo và ấm áp, khi chạm vào tay cô, Thẩm Tư Ngư vô thức buông lỏng tay, lông mi khẽ run lên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Cô vẫn luôn nói cảm ơn, bất kể là lần trước hay lần này.
Tất cả đều là những chuyện không đáng nhắc tới .
Nếu có thể, Hạ Thạch Thanh sẵn sàng bù đắp cho cô nhiều hơn mà không phải mấy chuyện nhỏ vụn vặt đó.
Anh xách túi mua hàng siêu thị lên xe, lấy ra một hộp anh đào trong xe rồi bỏ vào túi.
Thẩm Tiêu rất thích ăn anh đào, Thẩm Tư Ngư lại nhỏ giọng cảm ơn.
Hạ Thạch Thanh đóng cửa xe lại, nói với cô: “Cái này cho em.”
Thẩm Tư Ngư hơi mở to mắt, dường như không tin được.
Hạ Thạch Thanh nhìn thấy ánh sáng từ từ sáng lên trong mắt cô, cuối cùng lập lòe như những viên kim cương vụn.
Anh bị ánh sáng trong đôi mắt kia làm cho choáng váng, đôi môi mỏng bất giác cong lên: “Ừ, mua cho em.”
Bà cụ vui vẻ cảm ơn, hàm răng gần như đã rụng hết, khi cười trên mặt đầy nếp nhăn.
Thẩm Tư Ngư cũng cười với bà cụ, dịu dàng vẫy tay: “Bà mau về nhà đi ạ, trời sắp tối rồi.”
Cô xách theo hai chiếc túi, phần lớn bên trong chứa đầy trái cây, mua về làm salad hoa quả cho Thẩm Tiêu, có lẽ do táo quá nặng nên đi được nửa đường thì túi bị đứt, táo lăn ra ngoài.
Cô cúi đầu nhặt lên, khi nhặt đến quả táo cuối cùng, cô người nhặt quả táo đó nhanh hơn cô, cổ tay áo sơ mi trắng, tay trái đeo đồng hồ, ngón tay xinh đẹp cầm quả táo đưa tới trước mặt cô.
Tim Thẩm Tư Ngư đập loạn, sao Hạ Thạch Thanh lại ở đâu? Bọn họ có thể tình cờ gặp nhau ở trạm xe buýt, nhưng không thể tình cờ gặp nhau ở đây được, trừ khi anh đặc biệt tới đây.
Anh tới tìm ai?
Thẩm Tiêu?
Cô nhận lấy quả táo và cảm ơn, nhìn thấy Hạ Thạch Thanh vươn tay cầm hai cái túi trong siêu thị, cô không nhịn được mà lùi lại một bước: “Em xách là được rồi.”
“Đưa cho anh.” Ngón tay của Hạ Thạch Thanh khô ráo và ấm áp, khi chạm vào tay cô, Thẩm Tư Ngư vô thức buông lỏng tay, lông mi khẽ run lên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Cô vẫn luôn nói cảm ơn, bất kể là lần trước hay lần này.
Tất cả đều là những chuyện không đáng nhắc tới .
Nếu có thể, Hạ Thạch Thanh sẵn sàng bù đắp cho cô nhiều hơn mà không phải mấy chuyện nhỏ vụn vặt đó.
Anh xách túi mua hàng siêu thị lên xe, lấy ra một hộp anh đào trong xe rồi bỏ vào túi.
Thẩm Tiêu rất thích ăn anh đào, Thẩm Tư Ngư lại nhỏ giọng cảm ơn.
Hạ Thạch Thanh đóng cửa xe lại, nói với cô: “Cái này cho em.”
Thẩm Tư Ngư hơi mở to mắt, dường như không tin được.
Hạ Thạch Thanh nhìn thấy ánh sáng từ từ sáng lên trong mắt cô, cuối cùng lập lòe như những viên kim cương vụn.
Anh bị ánh sáng trong đôi mắt kia làm cho choáng váng, đôi môi mỏng bất giác cong lên: “Ừ, mua cho em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.