Chương 35:
Tô Mã Lệ
07/01/2024
Buổi tối, khi Thẩm Tiêu về, Thẩm Tư Ngư đang tắm, cô ấy đứng ở hành lang vừa thay giày vừa gọi vài tiếng, thấy Thẩm Tư Ngư không trả lời, cô ấy đi vào nhà nhìn xung quanh, không thấy người, chỉ nhìn thấy một hộp anh đào sạch sẽ trên mặt bàn.
Cô ấy cười, tưởng Thẩm Tư Ngư mua tạo bất ngờ cho cô ấy nên ôm hộp anh đào đó ngồi trên ghế sô pha bắt đầu ăn.
Đến khi Thẩm Tư Ngư tắm xong đi ra ngoài, anh đào trong hộp chỉ còn một quả.
Thẩm Tiêu đang gọi điện thoại với khách hàng, thấy cô đi ra thì cầm quả anh đào cuối cùng vẫy tay với cô, sau đó nhét vào miệng mình.
Thẩm Tư Ngư cầm khăn lau tóc che mắt lại.
Cô tự nhủ trong lòng: Không sao đâu, Thẩm Tư Ngư, không sao đâu.
Chỉ là một hộp anh đào thôi mà.
Nhưng tại sao trong lòng lại buồn đến vậy?
Dường như ngay cả hộp anh đào cũng đang nói với cô rằng không phải của cô thì sẽ không phải của cô, dù cô có dùng cách khác cũng vô ích, nó vẫn sẽ về với chủ nhân ban đầu của nó.
Cô cúi đầu đi vào phòng, điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của mẹ.
Cô gọi lại, mẹ nói quên mất sinh nhật cô, hôm nay xem lịch mới nhớ ra, bà hỏi Thẩm Tư Ngư đã ăn mì trường thọ chưa, Thẩm Tư Ngư hít một hơi rồi nói: “Con ăn rồi.”
Cô ăn mì gói ở trường.
Không ai biết sinh nhật của cô, Thẩm Tiêu không nhớ, cha mẹ cũng không nhớ, đến cả cô buổi chiều tối mới nhớ ra, vì thế đi siêu thị mua mỳ ly, những người bạn cùng phòng khác đều tham gia hoạt động câu lạc bộ, chỉ có một mình cô mở cửa sổ, xem Castle in the Sky, chậm rãi ăn mì gói.
Lúc đó cô cảm thấy lòng mình rất bình yêm.
Nói cách khác cô đã quen với điều đó.
Nhưng trong lòng vẫn hơi tủi thân, nhất là khi mẹ hỏi buổi tối Thẩm Tiêu ăn gì, hốc mắt của Thẩm Tư Ngư nóng lên, suýt thì rơi nước mắt.
Thẩm Tiêu ăn anh đào, ăn quả anh đào Hạ Thạch Thanh cho cô.
Cô còn chưa kịp ăn một quả nào.
Cô căn bản không nỡ ăn, chỉ muốn đặt nó trước mặt mà ngắm nhìn.
Nhưng mà không ai thực hiện được nguyện vọng đó của cô.
Cô ấy cười, tưởng Thẩm Tư Ngư mua tạo bất ngờ cho cô ấy nên ôm hộp anh đào đó ngồi trên ghế sô pha bắt đầu ăn.
Đến khi Thẩm Tư Ngư tắm xong đi ra ngoài, anh đào trong hộp chỉ còn một quả.
Thẩm Tiêu đang gọi điện thoại với khách hàng, thấy cô đi ra thì cầm quả anh đào cuối cùng vẫy tay với cô, sau đó nhét vào miệng mình.
Thẩm Tư Ngư cầm khăn lau tóc che mắt lại.
Cô tự nhủ trong lòng: Không sao đâu, Thẩm Tư Ngư, không sao đâu.
Chỉ là một hộp anh đào thôi mà.
Nhưng tại sao trong lòng lại buồn đến vậy?
Dường như ngay cả hộp anh đào cũng đang nói với cô rằng không phải của cô thì sẽ không phải của cô, dù cô có dùng cách khác cũng vô ích, nó vẫn sẽ về với chủ nhân ban đầu của nó.
Cô cúi đầu đi vào phòng, điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của mẹ.
Cô gọi lại, mẹ nói quên mất sinh nhật cô, hôm nay xem lịch mới nhớ ra, bà hỏi Thẩm Tư Ngư đã ăn mì trường thọ chưa, Thẩm Tư Ngư hít một hơi rồi nói: “Con ăn rồi.”
Cô ăn mì gói ở trường.
Không ai biết sinh nhật của cô, Thẩm Tiêu không nhớ, cha mẹ cũng không nhớ, đến cả cô buổi chiều tối mới nhớ ra, vì thế đi siêu thị mua mỳ ly, những người bạn cùng phòng khác đều tham gia hoạt động câu lạc bộ, chỉ có một mình cô mở cửa sổ, xem Castle in the Sky, chậm rãi ăn mì gói.
Lúc đó cô cảm thấy lòng mình rất bình yêm.
Nói cách khác cô đã quen với điều đó.
Nhưng trong lòng vẫn hơi tủi thân, nhất là khi mẹ hỏi buổi tối Thẩm Tiêu ăn gì, hốc mắt của Thẩm Tư Ngư nóng lên, suýt thì rơi nước mắt.
Thẩm Tiêu ăn anh đào, ăn quả anh đào Hạ Thạch Thanh cho cô.
Cô còn chưa kịp ăn một quả nào.
Cô căn bản không nỡ ăn, chỉ muốn đặt nó trước mặt mà ngắm nhìn.
Nhưng mà không ai thực hiện được nguyện vọng đó của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.