Chương 38:
Tô Mã Lệ
08/01/2024
Không biết giám đốc người Mỹ gốc Hoa nói gì mà y tá sắp xếp cho cô một phòng bệnh, lúc này mới truyền nước cho cô, Thẩm Tư Ngư cảm thấy khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, cô tóm lấy y tá, hỏi: “Tôi có thể xem hóa đơn nằm viện không?”
“Chuyện này cô không cần lo lắng, giám đốc của cô thanh toán rồi.” Y tá vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, cắm kim cho cô rồi cười nói: “Cô đang hẹn hò với giám đốc của mình à?”
“Không.” Thẩm Tư Ngư xua tay, “Anh ấy có bạn gái, tôi cũng có bạn trai rồi.”
“A, hóa ra là vậy.” Y tá cười tủm tỉm rời đi, “Sếp của cô khá tốt với nhân viên đó.”
Thẩm Tư Ngư không nói gì cô nằm ở đó không biết bao lâu, mơ hồ nghe thấy một giọng nói: “Sắp hết thuốc rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên chỉ còn sót lại chút ít, trước khi nhắm mắt, cô nhìn thấy Hạ Thạch Thanh mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường, anh lấy cốc nước ấm từ bình lọc nước, tìm một chiếc ống hút rồi đặt lên bàn.
Ngón tay thon dài cầm túi thuốc xem xét, kiểm tra mấy lần mới đút tay vào trong túi áo blouse trắng, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đợi sau khi anh đi ra ngoài Thẩm Tư Ngư mới mở mắt ra, sau đó với tay lấy cốc nước trên bàn.
Chỉ là cô vừa mới duỗi tay thì Hạ Thạch Thanh đã quay lại, một tay anh cầm cốc, một tay cầm ống hút đưa tới bên môi cô, Thẩm Tư Ngư cụp mắt xuống uống một hớp, sau khi nằm xuống, cô nhắm mắt lại lần nữa.
Hạ Thạch Thanh vẫn không rời đi, khi cô mở mắt ra lần nữa, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Dạo này em đang tránh mặt anh sao?”
Chín ngày.
Thẩm Tư Ngư tránh mặt anh suốt chín ngày.
Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Khuôn mặt tái nhợt không có một tia máu, nhưng đôi mắt lại dần đần đỏ lên, khóe mắt chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.
Hạ Thạch Thanh cầm giấy tới muốn lau nước mắt cho cô, nhưng không ngờ Thẩm Tư Ngư đột nhiên dùng chăn che mặt.
Ngón tay của anh dừng lại giữa không trung, anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vô thức nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Thẩm Tư Ngư cực kỳ khó chịu, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc đến mức người run run, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hạ Thạch Thanh vẫn chưa đi, khi y tá đến rút kim tiêm, anh vẫn đứng ở đó.
Chờ Thẩm Tư Ngư ở dưới chăn ngủ rồi, khi anh vén chăn lên, thấy cô khóc đến mức mũi đỏ bừng, lông mi có giọt nước mắt đọng lại trên đó, hai hàng nước mắt nơi khóe mắt.
Cơ thể cô cuộn tròn thành một quả bóng.
Một tư thế bất lực và thiếu cảm giác an toàn.
Nó bất giác khiến anh đau lòng.
“Chuyện này cô không cần lo lắng, giám đốc của cô thanh toán rồi.” Y tá vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, cắm kim cho cô rồi cười nói: “Cô đang hẹn hò với giám đốc của mình à?”
“Không.” Thẩm Tư Ngư xua tay, “Anh ấy có bạn gái, tôi cũng có bạn trai rồi.”
“A, hóa ra là vậy.” Y tá cười tủm tỉm rời đi, “Sếp của cô khá tốt với nhân viên đó.”
Thẩm Tư Ngư không nói gì cô nằm ở đó không biết bao lâu, mơ hồ nghe thấy một giọng nói: “Sắp hết thuốc rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên chỉ còn sót lại chút ít, trước khi nhắm mắt, cô nhìn thấy Hạ Thạch Thanh mặc áo blouse trắng đứng cạnh giường, anh lấy cốc nước ấm từ bình lọc nước, tìm một chiếc ống hút rồi đặt lên bàn.
Ngón tay thon dài cầm túi thuốc xem xét, kiểm tra mấy lần mới đút tay vào trong túi áo blouse trắng, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đợi sau khi anh đi ra ngoài Thẩm Tư Ngư mới mở mắt ra, sau đó với tay lấy cốc nước trên bàn.
Chỉ là cô vừa mới duỗi tay thì Hạ Thạch Thanh đã quay lại, một tay anh cầm cốc, một tay cầm ống hút đưa tới bên môi cô, Thẩm Tư Ngư cụp mắt xuống uống một hớp, sau khi nằm xuống, cô nhắm mắt lại lần nữa.
Hạ Thạch Thanh vẫn không rời đi, khi cô mở mắt ra lần nữa, cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Dạo này em đang tránh mặt anh sao?”
Chín ngày.
Thẩm Tư Ngư tránh mặt anh suốt chín ngày.
Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Khuôn mặt tái nhợt không có một tia máu, nhưng đôi mắt lại dần đần đỏ lên, khóe mắt chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt.
Hạ Thạch Thanh cầm giấy tới muốn lau nước mắt cho cô, nhưng không ngờ Thẩm Tư Ngư đột nhiên dùng chăn che mặt.
Ngón tay của anh dừng lại giữa không trung, anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vô thức nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Thẩm Tư Ngư cực kỳ khó chịu, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc đến mức người run run, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hạ Thạch Thanh vẫn chưa đi, khi y tá đến rút kim tiêm, anh vẫn đứng ở đó.
Chờ Thẩm Tư Ngư ở dưới chăn ngủ rồi, khi anh vén chăn lên, thấy cô khóc đến mức mũi đỏ bừng, lông mi có giọt nước mắt đọng lại trên đó, hai hàng nước mắt nơi khóe mắt.
Cơ thể cô cuộn tròn thành một quả bóng.
Một tư thế bất lực và thiếu cảm giác an toàn.
Nó bất giác khiến anh đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.