Chương 39:
Tô Mã Lệ
08/01/2024
Lúc Thẩm Tư Ngư tỉnh lại thì đã là 4 giờ 30 phút chiều, cô mở điện thoại lên xem, chị Trương gửi tin nhắn yêu cầu cô về nhà sau khi truyền nước xong, bên kia không tính cô xin nghỉ, bảo cô về nhà ngủ một giấc, nếu ngày mai vẫn chưa khỏe thì xin nghỉ một ngày.
Thẩm Tư Ngư trả lời cảm ơn.
Cô cầm túi đi ra ngoài, đi bộ đến chỗ y tá và xin phiếu thanh toán hóa đơn.
Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của mẹ, Thẩm Tư Ngư vừa đi ra ngoài vừa gọi lại, lỗ kim trên mu bàn tay khiến cô nhức nhức, cô đổi tay để nghe điện thoại, cúi đầu dùng má cọ nhẹ mu bàn tay.
Bên tai nghe thấy giọng mẹ ở đầu dây điện thoại bên kia: “Chị con nói muốn ăn dâu tằm, mẹ gửi một ít từ nhà lên, đều là hàng tươi, bọc trong túi đá, khi nào nhận được hàng thì báo cho mẹ biết, xem có bị hư hỏng hay không, nếu không hư thì hai ngày nữa mẹ sẽ gửi thêm.”
Thẩm Tư Ngư đi ra từ bệnh viện, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt, cô đưa tay lên che mắt, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
“Chị gái con dạo này tâm trạng có vẻ không tốt lắm, con ở nhà chăm chỉ một chút, việc gì giúp được thì giúp.” Mẹ cô vẫn còn lẩm bẩm, “Đừng gây thêm rắc rối cho chị con, buổi tối cố gắng nấu một món chay, một món mặn để chị con ăn, con nhìn xem chị con càng ngày càng gầy…”
Thẩm Tư Ngư đứng tại chỗ bị một bệnh nhân đâm ngã, đối phương xin lỗi cô, cô lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt ốm yếu: “Không sao đâu.”
Không sao đâu, Thẩm Tư Ngư.
Cô không ngồi xe buýt mà cứ đi dọc theo con đường của bệnh viện, ánh hoàng hôn màu cam rơi xuống vai cô, chiếu rõ thân hình mảnh mai của cô, cô cúi đầu bước đi không có mục đích, băng qua dòng xe cộ đông đúc, bận rộn và ồn ào.
Đến khi cô dừng lại mới phát hiện mình bất giác đi tới Tân Đô Phủ—— khu nhà của Hạ Thạch Thanh.
Cô nở một nụ cười chua xót, sau đó xoay người.
Thẩm Tư Ngư trả lời cảm ơn.
Cô cầm túi đi ra ngoài, đi bộ đến chỗ y tá và xin phiếu thanh toán hóa đơn.
Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của mẹ, Thẩm Tư Ngư vừa đi ra ngoài vừa gọi lại, lỗ kim trên mu bàn tay khiến cô nhức nhức, cô đổi tay để nghe điện thoại, cúi đầu dùng má cọ nhẹ mu bàn tay.
Bên tai nghe thấy giọng mẹ ở đầu dây điện thoại bên kia: “Chị con nói muốn ăn dâu tằm, mẹ gửi một ít từ nhà lên, đều là hàng tươi, bọc trong túi đá, khi nào nhận được hàng thì báo cho mẹ biết, xem có bị hư hỏng hay không, nếu không hư thì hai ngày nữa mẹ sẽ gửi thêm.”
Thẩm Tư Ngư đi ra từ bệnh viện, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt, cô đưa tay lên che mắt, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
“Chị gái con dạo này tâm trạng có vẻ không tốt lắm, con ở nhà chăm chỉ một chút, việc gì giúp được thì giúp.” Mẹ cô vẫn còn lẩm bẩm, “Đừng gây thêm rắc rối cho chị con, buổi tối cố gắng nấu một món chay, một món mặn để chị con ăn, con nhìn xem chị con càng ngày càng gầy…”
Thẩm Tư Ngư đứng tại chỗ bị một bệnh nhân đâm ngã, đối phương xin lỗi cô, cô lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt ốm yếu: “Không sao đâu.”
Không sao đâu, Thẩm Tư Ngư.
Cô không ngồi xe buýt mà cứ đi dọc theo con đường của bệnh viện, ánh hoàng hôn màu cam rơi xuống vai cô, chiếu rõ thân hình mảnh mai của cô, cô cúi đầu bước đi không có mục đích, băng qua dòng xe cộ đông đúc, bận rộn và ồn ào.
Đến khi cô dừng lại mới phát hiện mình bất giác đi tới Tân Đô Phủ—— khu nhà của Hạ Thạch Thanh.
Cô nở một nụ cười chua xót, sau đó xoay người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.