Chương 7:
Tô Mã Lệ
01/01/2024
Thẩm Tư Ngư ôm chị mình vào lòng, hiếm khi gọi: “Anh rể.”
Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía Hạ Thạch Thanh, bĩu môi nói: “Sao vậy? Ai làm gì anh mà mặt anh không vui thế?”
Thẩm Tư Ngư hơi lo, nhưng cô không biết mình có nên kéo Thẩm Tiêu về hay không, cô chỉ nói với Hạ Thạch Thanh: “Anh đừng tức giận, em…Lát nữa em sẽ khuyên chị ấy.”
“Thẩm Tiêu.” Một lúc sau Hạ Thạch Thanh mới mở miệng, giọng nói không phân biệt được cảm xúc, “Hôm nay em đến kỳ.”
“Em biết.” Thẩm Tiêu cười, “Em biết anh quan tâm đến em, em không sao.”
Hạ Thạch Thanh nhìn chằm chằm cô ấy một lúc: “Đúng, em không sao.”
“Người có sao là anh.”
Nói xong câu đó, anh mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Tư Ngư kéo Thẩm Tiêu đến ghế sô pha, trước tiên rót cho cô ấy một cốc nước ấm, sau đó lấy thuốc dạ dày đút cho chị mình uống.
“Chị, chị đang trong kỳ sao còn uống rượu?” Cô lục lọi tủ thuốc hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy thuốc giảm đau, vội vàng chạy vào phòng lấy miếng dán giữ nhiệt, xé vỏ dán lên bụng Thẩm Tiêu, lúc này mới cầm điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc.
“Chị không sao.” Thẩm Tiêu nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, buồn ngủ quá nên cứ nó linh ta linh tinh, “Tên mập đó cứ muốn rót rượu cho chị, anh ta muốn phá hỏng đơn hàng này…Chị là quản lý…Em biết không, rượu này cần thiết phải uống…Không đau, chỉ hơi buồn ngủ thôi…”
Thẩm Tư Ngư giặt khăn lông trong phòng tắm, lại lấy bông tẩy trang lau mặt cho chị gái, nói nhỏ: “Chị có đói bụng không? Em nấu cháo, chị ăn một ít trước khi đi ngủ nhé?”
Thẩm Tiêu lắc đầu, sau khi tẩy trang xong thì vùi mặt vào gối: “Chị ngủ một lát rồi đi tắm.”
Thẩm Tư Ngư không làm phiền cô ấy nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài mua thuốc, ra khỏi thang máy, đi chưa đầy 5 mét thì nhìn thấy Hạ Thạch Thanh đứng bên cạnh vườn hoa.
Cô hơi ngạc nhiên, Hạ Thạch Thanh chưa từng hút thuốc, nhưng bây giờ điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay anh, ánh lửa đỏ rực nhấp nháy, cô có thể nhìn thấy làn khói trắng anh phả ra lan rộng khắp khuôn mặt của anh.
Trông anh rất mệt mỏi.
Thẩm Tư Ngư cúi đầu đi qua, khi đi ngang qua Hạ Thạch Thanh, người đàn ông vươn tay đưa cho cô một cái túi, cô cầm lấy nhìn xem, trong đó có thuốc dạ dày, thuốc giảm đau, còn có thuốc trị đau bụng kinh.
“Cảm ơn anh.” Thẩm Tư Ngư cảm anh xong, lúc cô xoay người định đi thì lại nhìn anh nói: “Anh đừng giận chị em.”
Hạ Thạch Thanh buông tiếng thờ dài: “Anh chỉ giận chính mình thôi.”
Đôi khi Thẩm Tư Ngư rất ghen tỵ với Thẩm Tiêu, Hạ Thạch Thanh chưa từng vô cớ cãi nhau với chị gái, mấy lần cãi nhau đều là vì sức khỏe của chị gái, mấy người bạn trong phòng ký túc xá của cô cãi nhau với người yêu chủ yếu vì những chuyện lặt vặt, từ trước đến nay, chưa từng có người nói chỉ vì đau lòng và quan tâm mà cãi nhau đến mức suýt chia tay.
“Không sao đâu, em về đi.” Hạ Thạch Thanh dập điếu thuốc, “Anh ở bên ngoài hít không khí một lúc.”
Thẩm Tư Ngư gật đầu, cầm túi quay về.
Ai có thể ngờ rõ ràng tháng trước bọn họ định đính hôn, nhưng lại bị chuyện thăng chức của Thẩm Tiêu làm lỡ dở.
Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn về phía Hạ Thạch Thanh, bĩu môi nói: “Sao vậy? Ai làm gì anh mà mặt anh không vui thế?”
Thẩm Tư Ngư hơi lo, nhưng cô không biết mình có nên kéo Thẩm Tiêu về hay không, cô chỉ nói với Hạ Thạch Thanh: “Anh đừng tức giận, em…Lát nữa em sẽ khuyên chị ấy.”
“Thẩm Tiêu.” Một lúc sau Hạ Thạch Thanh mới mở miệng, giọng nói không phân biệt được cảm xúc, “Hôm nay em đến kỳ.”
“Em biết.” Thẩm Tiêu cười, “Em biết anh quan tâm đến em, em không sao.”
Hạ Thạch Thanh nhìn chằm chằm cô ấy một lúc: “Đúng, em không sao.”
“Người có sao là anh.”
Nói xong câu đó, anh mở cửa đi ra ngoài.
Thẩm Tư Ngư kéo Thẩm Tiêu đến ghế sô pha, trước tiên rót cho cô ấy một cốc nước ấm, sau đó lấy thuốc dạ dày đút cho chị mình uống.
“Chị, chị đang trong kỳ sao còn uống rượu?” Cô lục lọi tủ thuốc hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy thuốc giảm đau, vội vàng chạy vào phòng lấy miếng dán giữ nhiệt, xé vỏ dán lên bụng Thẩm Tiêu, lúc này mới cầm điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc.
“Chị không sao.” Thẩm Tiêu nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, buồn ngủ quá nên cứ nó linh ta linh tinh, “Tên mập đó cứ muốn rót rượu cho chị, anh ta muốn phá hỏng đơn hàng này…Chị là quản lý…Em biết không, rượu này cần thiết phải uống…Không đau, chỉ hơi buồn ngủ thôi…”
Thẩm Tư Ngư giặt khăn lông trong phòng tắm, lại lấy bông tẩy trang lau mặt cho chị gái, nói nhỏ: “Chị có đói bụng không? Em nấu cháo, chị ăn một ít trước khi đi ngủ nhé?”
Thẩm Tiêu lắc đầu, sau khi tẩy trang xong thì vùi mặt vào gối: “Chị ngủ một lát rồi đi tắm.”
Thẩm Tư Ngư không làm phiền cô ấy nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài mua thuốc, ra khỏi thang máy, đi chưa đầy 5 mét thì nhìn thấy Hạ Thạch Thanh đứng bên cạnh vườn hoa.
Cô hơi ngạc nhiên, Hạ Thạch Thanh chưa từng hút thuốc, nhưng bây giờ điếu thuốc đang cháy giữa hai ngón tay anh, ánh lửa đỏ rực nhấp nháy, cô có thể nhìn thấy làn khói trắng anh phả ra lan rộng khắp khuôn mặt của anh.
Trông anh rất mệt mỏi.
Thẩm Tư Ngư cúi đầu đi qua, khi đi ngang qua Hạ Thạch Thanh, người đàn ông vươn tay đưa cho cô một cái túi, cô cầm lấy nhìn xem, trong đó có thuốc dạ dày, thuốc giảm đau, còn có thuốc trị đau bụng kinh.
“Cảm ơn anh.” Thẩm Tư Ngư cảm anh xong, lúc cô xoay người định đi thì lại nhìn anh nói: “Anh đừng giận chị em.”
Hạ Thạch Thanh buông tiếng thờ dài: “Anh chỉ giận chính mình thôi.”
Đôi khi Thẩm Tư Ngư rất ghen tỵ với Thẩm Tiêu, Hạ Thạch Thanh chưa từng vô cớ cãi nhau với chị gái, mấy lần cãi nhau đều là vì sức khỏe của chị gái, mấy người bạn trong phòng ký túc xá của cô cãi nhau với người yêu chủ yếu vì những chuyện lặt vặt, từ trước đến nay, chưa từng có người nói chỉ vì đau lòng và quan tâm mà cãi nhau đến mức suýt chia tay.
“Không sao đâu, em về đi.” Hạ Thạch Thanh dập điếu thuốc, “Anh ở bên ngoài hít không khí một lúc.”
Thẩm Tư Ngư gật đầu, cầm túi quay về.
Ai có thể ngờ rõ ràng tháng trước bọn họ định đính hôn, nhưng lại bị chuyện thăng chức của Thẩm Tiêu làm lỡ dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.