Xuyên Đến 70: Mỹ Nhân Mẹ Ruột Bận Rộn Làm Giàu Nuôi Con, Bỏ Quên Anh Chồng Nam Thần
Chương 32:
Tây Lương Miêu
10/06/2024
Hướng Hồng mắt sáng lên: "Em gái, ý em là sau này em sẽ tìm việc cho Từ Văn và Từ Võ sao?"
"Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, chỉ cần có năng lực là sẽ có cơ hội."
Hướng Hồng vội vàng gật đầu: "Ừm, em nói đúng, sau này chị nhất định sẽ giám sát chúng học hành cho tốt, nếu không thi đỗ, chị sẽ đánh gãy chân chúng."
Sở Vị Đông đỏ mặt: "Em gái, em vất vả vì gia đình mình rồi."
Sở Vận cười: "Anh đừng nói vậy. Chẳng phải hồi em đi học anh cũng nghỉ học sớm về giúp đỡ gia đình sao, có gì vất vả chứ."
"Không giống nhau, hồi đó anh học kém, không thích học."
Sở Vị Dân và Lý Quế Phương cười, mặc dù họ chỉ có hai đứa con nhưng anh em rất hòa thuận, chịu giúp đỡ lẫn nhau, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.
Nói đến chuyện học hành, Lý Quế Phương kể chuyện phiếm trong đội: "Con biết Xuân Linh chứ, năm ngoái ba con bé mất con bé phải nghỉ học ở nhà chăm sóc mẹ, Xuân Linh học giỏi lắm, mẹ con bé muốn con bé tiếp tục quay lại trường học, con bé nhất quyết không chịu, hai mẹ con cãi nhau mấy hôm rồi."
"Tại sao không ạ?"
"Xuân Linh không yên tâm để mẹ ở nhà một mình, còn Vương Hà thì thấy con gái đã lớn, con gái thì không làm được việc nặng, thà cố học cho tốt, biết đâu lại có đường ra."
"Mẹ con bé nói đúng, sau này dù thế nào thì có bằng cấp vẫn hơn. Để con đến nói chuyện với con bé."
Lý Quế Phương cũng nghĩ như vậy: "Con đi khuyên nhủ đi, dù sao thì chúng ta cũng là người cùng một họ."
Sở Vận tìm Xuân Linh, cô bé đang bận làm cỏ.
"Nghe nói sau này em muốn ở lại đây làm việc? Một cô gái như em, kiếm được bao nhiêu công điểm để nuôi sống cả em và mẹ em?"
Sở Xuân Linh cứng đầu: "Em nuôi được."
"Ừ được thật, nhưng em không muốn mẹ em sống tốt hơn sao? Nhìn mẹ em ngày nào cũng mệt mỏi đến nỗi lưng không đứng thẳng nổi, còn lo lắng cho tương lai của em, em nỡ lòng sao?"
Sở Xuân Linh không nói gì.
Sở Vận nhàn nhạt nói: "Vài ngày nữa chị sẽ đến huyện Giang Đông dạy học, vì chị có học thức, có bằng cấp, nên hiệu trưởng đích thân đến tận nhà mời chị đi dạy, tăng cho chị hơn hai mươi đồng tiền lương, bây giờ lương tháng của chị là tám mươi sáu đồng, em làm vất vả cả năm có nhiều hơn lương một tháng của chị không?"
"Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, chỉ cần có năng lực là sẽ có cơ hội."
Hướng Hồng vội vàng gật đầu: "Ừm, em nói đúng, sau này chị nhất định sẽ giám sát chúng học hành cho tốt, nếu không thi đỗ, chị sẽ đánh gãy chân chúng."
Sở Vị Đông đỏ mặt: "Em gái, em vất vả vì gia đình mình rồi."
Sở Vận cười: "Anh đừng nói vậy. Chẳng phải hồi em đi học anh cũng nghỉ học sớm về giúp đỡ gia đình sao, có gì vất vả chứ."
"Không giống nhau, hồi đó anh học kém, không thích học."
Sở Vị Dân và Lý Quế Phương cười, mặc dù họ chỉ có hai đứa con nhưng anh em rất hòa thuận, chịu giúp đỡ lẫn nhau, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.
Nói đến chuyện học hành, Lý Quế Phương kể chuyện phiếm trong đội: "Con biết Xuân Linh chứ, năm ngoái ba con bé mất con bé phải nghỉ học ở nhà chăm sóc mẹ, Xuân Linh học giỏi lắm, mẹ con bé muốn con bé tiếp tục quay lại trường học, con bé nhất quyết không chịu, hai mẹ con cãi nhau mấy hôm rồi."
"Tại sao không ạ?"
"Xuân Linh không yên tâm để mẹ ở nhà một mình, còn Vương Hà thì thấy con gái đã lớn, con gái thì không làm được việc nặng, thà cố học cho tốt, biết đâu lại có đường ra."
"Mẹ con bé nói đúng, sau này dù thế nào thì có bằng cấp vẫn hơn. Để con đến nói chuyện với con bé."
Lý Quế Phương cũng nghĩ như vậy: "Con đi khuyên nhủ đi, dù sao thì chúng ta cũng là người cùng một họ."
Sở Vận tìm Xuân Linh, cô bé đang bận làm cỏ.
"Nghe nói sau này em muốn ở lại đây làm việc? Một cô gái như em, kiếm được bao nhiêu công điểm để nuôi sống cả em và mẹ em?"
Sở Xuân Linh cứng đầu: "Em nuôi được."
"Ừ được thật, nhưng em không muốn mẹ em sống tốt hơn sao? Nhìn mẹ em ngày nào cũng mệt mỏi đến nỗi lưng không đứng thẳng nổi, còn lo lắng cho tương lai của em, em nỡ lòng sao?"
Sở Xuân Linh không nói gì.
Sở Vận nhàn nhạt nói: "Vài ngày nữa chị sẽ đến huyện Giang Đông dạy học, vì chị có học thức, có bằng cấp, nên hiệu trưởng đích thân đến tận nhà mời chị đi dạy, tăng cho chị hơn hai mươi đồng tiền lương, bây giờ lương tháng của chị là tám mươi sáu đồng, em làm vất vả cả năm có nhiều hơn lương một tháng của chị không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.