Xuyên Đến 70: Mỹ Nhân Mẹ Ruột Bận Rộn Làm Giàu Nuôi Con, Bỏ Quên Anh Chồng Nam Thần
Chương 33:
Tây Lương Miêu
10/06/2024
Sở Xuân Linh nhìn Sở Vận:... Đâm vào tim rồi!
"Nếu là em, chị sẽ đầu tư tốt cho hiện tại, như vậy mới có tương lai tốt hơn. Nhà em vẫn còn tiền tiết kiệm đúng chứ, em đi học lại, bắt đầu học từ lớp 9, cho dù học đến hết cấp ba, cũng chỉ mất bốn năm, tốn được bao nhiêu? Con đường tốt đẹp đang bày ra trước mặt em mà em lại chọn làm lơ nó?"
Sở Xuân Linh lí nhí: "Em nghỉ học nửa năm rồi, chưa chắc trường người ta đã nhận em. Hơn nữa, nếu em đi rồi, ở nhà mẹ em chắc chắn sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ biết tiết kiệm tiền..."
Sở Vận ngắt lời cô bé: "Những chuyện này để chị giải quyết, chị dạy ở trường cấp ba Lăng Sơn nhiều năm nên có vài mối quan hệ. Hơn nữa, em có thành tích học tập tốt, chỉ cần em thi đỗ, đến đó học cũng chẳng có vấn đề gì. Còn về chỗ ở, chị sắp chuyển đến huyện Giang Đông, bỏ trống ngôi nhà ở huyện Lăng Sơn, nhà đó anh chị tự bỏ tiền ra xây, không cần lo trường học sẽ thu lại, hai mẹ con em đến đó ở, coi như giúp chị trông nhà."
"Sao được ạ?"
Sở Vận không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô bé: "Không nên khách sáo thì đừng khách sáo, nghe lời chị, lát nữa chị còn phải đi tìm chú trưởng thôn, sau này đứa nào thi đỗ cấp hai huyện, đều có thể đến nhà chị ở."
Sở Vận quá mạnh mẽ, cộng thêm bản thân Sở Xuân Linh cũng muốn đi học nên gật đầu đồng ý.
Sở Vận gật đầu: "Đây mới là cô gái thông minh."
Sở Vận quay lại tìm chú của mình, nói chuyện cô sẽ đến huyện Giang Đông: "Sau khi đến đó cháu mới biết, cuộc sống ở đó tốt hơn chúng ta nhiều, họ không quá nuông chiều con cái, có năng lực thì đều cho đi học, sau này mới có cơ hội vào nhà máy."
Thực ra Sở Vị Gia cũng lo lắng, sau khi nhà họ Sở từ phương Bắc chuyển đến đây, đời sau không bằng đời trước, bây giờ phần lớn người nhà họ Sở chỉ biết cắm đầu trồng trọt, miễn cưỡng nuôi sống bản thân. Sở Vận nói đúng, không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Sở Vận nhân cơ hội này nói chuyện của Sở Xuân Linh: "Sau này khi rảnh, các chú biết chữ thì dạy thêm cho con cái trong nhà, cố gắng cho chúng lên huyện học, trường xã và trường huyện khác nhau, xét mọi mặt thì đều kém hơn một bậc. Nhà cháu ở huyện Lăng Sơn bỏ trống, cho người khác thuê một tháng cũng chỉ được vài đồng tiền, không bằng cho con cái trong nhà ở. Trong nhà có bếp, người lớn cũng có thể đến đó chăm sóc chúng, coi như tiết kiệm tiền."
"Nếu là em, chị sẽ đầu tư tốt cho hiện tại, như vậy mới có tương lai tốt hơn. Nhà em vẫn còn tiền tiết kiệm đúng chứ, em đi học lại, bắt đầu học từ lớp 9, cho dù học đến hết cấp ba, cũng chỉ mất bốn năm, tốn được bao nhiêu? Con đường tốt đẹp đang bày ra trước mặt em mà em lại chọn làm lơ nó?"
Sở Xuân Linh lí nhí: "Em nghỉ học nửa năm rồi, chưa chắc trường người ta đã nhận em. Hơn nữa, nếu em đi rồi, ở nhà mẹ em chắc chắn sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ biết tiết kiệm tiền..."
Sở Vận ngắt lời cô bé: "Những chuyện này để chị giải quyết, chị dạy ở trường cấp ba Lăng Sơn nhiều năm nên có vài mối quan hệ. Hơn nữa, em có thành tích học tập tốt, chỉ cần em thi đỗ, đến đó học cũng chẳng có vấn đề gì. Còn về chỗ ở, chị sắp chuyển đến huyện Giang Đông, bỏ trống ngôi nhà ở huyện Lăng Sơn, nhà đó anh chị tự bỏ tiền ra xây, không cần lo trường học sẽ thu lại, hai mẹ con em đến đó ở, coi như giúp chị trông nhà."
"Sao được ạ?"
Sở Vận không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô bé: "Không nên khách sáo thì đừng khách sáo, nghe lời chị, lát nữa chị còn phải đi tìm chú trưởng thôn, sau này đứa nào thi đỗ cấp hai huyện, đều có thể đến nhà chị ở."
Sở Vận quá mạnh mẽ, cộng thêm bản thân Sở Xuân Linh cũng muốn đi học nên gật đầu đồng ý.
Sở Vận gật đầu: "Đây mới là cô gái thông minh."
Sở Vận quay lại tìm chú của mình, nói chuyện cô sẽ đến huyện Giang Đông: "Sau khi đến đó cháu mới biết, cuộc sống ở đó tốt hơn chúng ta nhiều, họ không quá nuông chiều con cái, có năng lực thì đều cho đi học, sau này mới có cơ hội vào nhà máy."
Thực ra Sở Vị Gia cũng lo lắng, sau khi nhà họ Sở từ phương Bắc chuyển đến đây, đời sau không bằng đời trước, bây giờ phần lớn người nhà họ Sở chỉ biết cắm đầu trồng trọt, miễn cưỡng nuôi sống bản thân. Sở Vận nói đúng, không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Sở Vận nhân cơ hội này nói chuyện của Sở Xuân Linh: "Sau này khi rảnh, các chú biết chữ thì dạy thêm cho con cái trong nhà, cố gắng cho chúng lên huyện học, trường xã và trường huyện khác nhau, xét mọi mặt thì đều kém hơn một bậc. Nhà cháu ở huyện Lăng Sơn bỏ trống, cho người khác thuê một tháng cũng chỉ được vài đồng tiền, không bằng cho con cái trong nhà ở. Trong nhà có bếp, người lớn cũng có thể đến đó chăm sóc chúng, coi như tiết kiệm tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.