Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 33:
Hạ Đoan
20/11/2024
Tô Mộc Tuyết nhanh nhẹn đưa giấy tờ ra: "Tôi là Tô Mộc Tuyết, từ nông trường Sao Hỏa. À... tôi cũng là người được giới thiệu làm bạn gái anh ấy."
Anh lính gác nghe vậy, có vẻ đã hiểu, liền quay về phòng gác gọi một cuộc điện thoại.
Hôm nay doanh trại đang bận rộn chuẩn bị tiếp đón cấp trên đến kiểm tra, nên anh lính gác chỉ đành bảo cô đứng chờ ngoài cổng để chờ chỉ thị.
Tô Mộc Tuyết đứng đó mãi, thỉnh thoảng cười nhẹ với mấy anh lính gác như để giữ phép lịch sự. Cô bắt đầu thấy hối hận vì không mang theo sách để đọc giết thời gian, chí ít có thể học thuộc vài câu trích dẫn để đỡ nhàm chán.
Trong khi đó, La Nghị đang ở phòng họp để báo cáo công tác. Một binh sĩ nhận được điện thoại báo tin liền tìm đến Trần Kim Quang.
"Anh Quang, có một cô gái đứng trước trạm gác, bảo muốn gặp phó doanh trưởng. Cô ấy nói là bạn gái anh ấy."
Trần Kim Quang sững người: "Gì cơ?"
Tình hình lúc này không tiện để báo ngay cho La Nghị. Mãi đến khi buổi họp kết thúc, họ mới vội vàng báo lại với anh.
Nghe xong, La Nghị thoáng ngạc nhiên, sao Tô Mộc Tuyết lại đến đây vào lúc này?
Tô Mộc Tuyết đứng chờ suốt gần một tiếng, chân mỏi nhừ nên cô tìm một tảng đá dưới gốc cây bạch dương gần đó để ngồi nghỉ. Nhưng vừa ngồi xuống, cô đã gục đầu, ngủ gật lúc nào không hay.
"Chị đồng chí ơi, tỉnh lại đi."
Cô mơ màng mở mắt, lòng thầm than sao dạo gần đây cứ bị gọi dậy giữa chừng. Trước mặt cô là một anh lính trẻ, cầm ảnh đối chiếu rồi cười nói: "Đúng là chị Tô Mộc Tuyết. Mau theo tôi, tôi sẽ đưa chị vào."
"Thế còn xe đạp của tôi thì sao?" Cô lo lắng hỏi.
"Để ở trạm gác, không ai lấy đâu."
Cô lên xe, ngồi phía sau mà lòng vẫn bất an, hỏi: "Anh ơi, thế liệu có ảnh hưởng gì không? Hôm nay có đợt kiểm tra quan trọng mà."
Trần Kim Quang nhớ lại vẻ nghiêm khắc của La Nghị, cố gắng mỉm cười trấn an: "Không sao đâu. Bộ đội chúng tôi rất hoan nghênh người thân đến thăm mà."
Tô Mộc Tuyết vội vàng phủ nhận: "Tôi không phải người thân, không phải..!"
Khi đến nơi, cô được dẫn lên tầng hai, ngồi tạm trong một văn phòng nhỏ để chờ. Thời gian vừa khớp, cấp trên đang ở sân thể dục kiểm tra binh sĩ, nửa tiếng nữa sẽ rời đi.
"Phó doanh trưởng bảo chị chờ ở đây, lát nữa anh ấy sẽ đến."
"Cảm ơn anh nhiều nhé." Tô Mộc Tuyết đáp lời, ngồi xuống uống nước trà, tiếp tục kiên nhẫn chờ.
Uống nhiều nước nên cô cảm thấy muốn đi vệ sinh, nhưng đây là quân doanh, không thể tự ý đi lại. Không thấy Trần Kim Quang đâu, cô bối rối không biết phải làm thế nào.
Anh lính gác nghe vậy, có vẻ đã hiểu, liền quay về phòng gác gọi một cuộc điện thoại.
Hôm nay doanh trại đang bận rộn chuẩn bị tiếp đón cấp trên đến kiểm tra, nên anh lính gác chỉ đành bảo cô đứng chờ ngoài cổng để chờ chỉ thị.
Tô Mộc Tuyết đứng đó mãi, thỉnh thoảng cười nhẹ với mấy anh lính gác như để giữ phép lịch sự. Cô bắt đầu thấy hối hận vì không mang theo sách để đọc giết thời gian, chí ít có thể học thuộc vài câu trích dẫn để đỡ nhàm chán.
Trong khi đó, La Nghị đang ở phòng họp để báo cáo công tác. Một binh sĩ nhận được điện thoại báo tin liền tìm đến Trần Kim Quang.
"Anh Quang, có một cô gái đứng trước trạm gác, bảo muốn gặp phó doanh trưởng. Cô ấy nói là bạn gái anh ấy."
Trần Kim Quang sững người: "Gì cơ?"
Tình hình lúc này không tiện để báo ngay cho La Nghị. Mãi đến khi buổi họp kết thúc, họ mới vội vàng báo lại với anh.
Nghe xong, La Nghị thoáng ngạc nhiên, sao Tô Mộc Tuyết lại đến đây vào lúc này?
Tô Mộc Tuyết đứng chờ suốt gần một tiếng, chân mỏi nhừ nên cô tìm một tảng đá dưới gốc cây bạch dương gần đó để ngồi nghỉ. Nhưng vừa ngồi xuống, cô đã gục đầu, ngủ gật lúc nào không hay.
"Chị đồng chí ơi, tỉnh lại đi."
Cô mơ màng mở mắt, lòng thầm than sao dạo gần đây cứ bị gọi dậy giữa chừng. Trước mặt cô là một anh lính trẻ, cầm ảnh đối chiếu rồi cười nói: "Đúng là chị Tô Mộc Tuyết. Mau theo tôi, tôi sẽ đưa chị vào."
"Thế còn xe đạp của tôi thì sao?" Cô lo lắng hỏi.
"Để ở trạm gác, không ai lấy đâu."
Cô lên xe, ngồi phía sau mà lòng vẫn bất an, hỏi: "Anh ơi, thế liệu có ảnh hưởng gì không? Hôm nay có đợt kiểm tra quan trọng mà."
Trần Kim Quang nhớ lại vẻ nghiêm khắc của La Nghị, cố gắng mỉm cười trấn an: "Không sao đâu. Bộ đội chúng tôi rất hoan nghênh người thân đến thăm mà."
Tô Mộc Tuyết vội vàng phủ nhận: "Tôi không phải người thân, không phải..!"
Khi đến nơi, cô được dẫn lên tầng hai, ngồi tạm trong một văn phòng nhỏ để chờ. Thời gian vừa khớp, cấp trên đang ở sân thể dục kiểm tra binh sĩ, nửa tiếng nữa sẽ rời đi.
"Phó doanh trưởng bảo chị chờ ở đây, lát nữa anh ấy sẽ đến."
"Cảm ơn anh nhiều nhé." Tô Mộc Tuyết đáp lời, ngồi xuống uống nước trà, tiếp tục kiên nhẫn chờ.
Uống nhiều nước nên cô cảm thấy muốn đi vệ sinh, nhưng đây là quân doanh, không thể tự ý đi lại. Không thấy Trần Kim Quang đâu, cô bối rối không biết phải làm thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.