Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 36:
Hạ Đoan
20/11/2024
Họ vừa trò chuyện được đôi câu thì tiếng còi tập hợp vang lên, báo hiệu giờ cơm trưa. Lưu Chính Hạo liền nói: “La Nghị, cậu sắp xếp bữa trưa cho ổn thỏa, bảo nhà bếp làm thêm vài món, chiêu đãi đồng chí Tô nữa. Tôi đi trước đây.”
“Rõ!” La Nghị đáp lại dứt khoát.
Khi chính trị viên đi rồi, Tô Mộc Tuyết lo lắng nhìn anh: "Phải ăn cơm trưa nữa à? Liệu có thể làm nhanh được không?”
La Nghị điềm tĩnh đáp: “Nếu định lấy máu, ăn no chút cũng là cần thiết.”
Cô nghe vậy liền bật ra một câu đầy cảm thán: “Nghe cứ như kiểu người thời xưa bị đưa lên pháp trường, trước khi chém đầu còn được ăn một bữa cuối thật ngon.”
La Nghị khựng lại, không biết nói gì. Cuối cùng, anh chỉ cất giọng hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Tô Mộc Tuyết cảm thấy mình không nên làm quá mọi chuyện, liền nhẹ nhàng đáp: “Cứ ăn ở nhà ăn là được. Chỗ nông trường chúng tôi cũng toàn ăn cơm căn tin mà.”
“Được, đi thôi.”
Cô không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo sau La Nghị. Dáng người anh cao lớn hơn hẳn cô, mỗi bước chân đều vững chãi, toát lên vẻ mạnh mẽ đầy tự tin. Cô thầm so sánh, mình cao 1m6 mấy cũng không phải thấp, vậy mà đi cạnh anh trông như một đứa trẻ.
Họ đi một lúc thì đến nhà ăn. Đứng trước cửa, Tô Mộc Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng có chút hồi hộp. Cả căn phòng đầy ắp bàn ghế, xung quanh là các chiến sĩ ngồi ngay ngắn. Khi cửa vừa mở, tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.
Tô Mộc Tuyết: “Ôi mẹ ơi!”
Lúc này cô mới nhận ra mình đang ở giữa một căn phòng toàn các binh sĩ và sĩ quan. Vô số ánh mắt tập trung vào cô, người duy nhất mặc áo khoác đỏ đậm trong không gian toàn màu quân phục xanh lá. Sự chú ý đó khiến cô muốn tìm một cái hố chui xuống ngay lập tức.
Lưu Chính Hạo vừa nhìn thấy họ liền bước đến, tỏ vẻ bất ngờ: “Sao lại đến sớm thế này?”
Ông nhiệt tình vẫy tay: “Đến đây, đồng chí Tô, ngồi chỗ này.”
Trước bao nhiêu ánh mắt, Tô Mộc Tuyết miễn cưỡng bước tới, ngồi xuống bên bàn được chỉ định. Cô khẽ cúi đầu, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo để che giấu sự bối rối. Nhìn quanh thấy số lượng túi trên áo, cô đoán bàn này toàn là cán bộ cấp cao.
Lúc này, Trần Kim Quang xuất hiện đúng lúc, mang bát đũa cho cô đến. Trên bàn đã có sẵn thức ăn, gồm ba món: cần tây xào thịt, cải trắng và khoai tây hầm. Tô Mộc Tuyết quan sát xung quanh, phát hiện tất cả các bàn khác cũng ăn giống y hệt.
Chính trị viên cười nói: “La Nghị, cậu lấy thêm phần đồ ăn cho cô ấy đi.”
“Rõ!” La Nghị đáp lại dứt khoát.
Khi chính trị viên đi rồi, Tô Mộc Tuyết lo lắng nhìn anh: "Phải ăn cơm trưa nữa à? Liệu có thể làm nhanh được không?”
La Nghị điềm tĩnh đáp: “Nếu định lấy máu, ăn no chút cũng là cần thiết.”
Cô nghe vậy liền bật ra một câu đầy cảm thán: “Nghe cứ như kiểu người thời xưa bị đưa lên pháp trường, trước khi chém đầu còn được ăn một bữa cuối thật ngon.”
La Nghị khựng lại, không biết nói gì. Cuối cùng, anh chỉ cất giọng hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Tô Mộc Tuyết cảm thấy mình không nên làm quá mọi chuyện, liền nhẹ nhàng đáp: “Cứ ăn ở nhà ăn là được. Chỗ nông trường chúng tôi cũng toàn ăn cơm căn tin mà.”
“Được, đi thôi.”
Cô không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo sau La Nghị. Dáng người anh cao lớn hơn hẳn cô, mỗi bước chân đều vững chãi, toát lên vẻ mạnh mẽ đầy tự tin. Cô thầm so sánh, mình cao 1m6 mấy cũng không phải thấp, vậy mà đi cạnh anh trông như một đứa trẻ.
Họ đi một lúc thì đến nhà ăn. Đứng trước cửa, Tô Mộc Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng có chút hồi hộp. Cả căn phòng đầy ắp bàn ghế, xung quanh là các chiến sĩ ngồi ngay ngắn. Khi cửa vừa mở, tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.
Tô Mộc Tuyết: “Ôi mẹ ơi!”
Lúc này cô mới nhận ra mình đang ở giữa một căn phòng toàn các binh sĩ và sĩ quan. Vô số ánh mắt tập trung vào cô, người duy nhất mặc áo khoác đỏ đậm trong không gian toàn màu quân phục xanh lá. Sự chú ý đó khiến cô muốn tìm một cái hố chui xuống ngay lập tức.
Lưu Chính Hạo vừa nhìn thấy họ liền bước đến, tỏ vẻ bất ngờ: “Sao lại đến sớm thế này?”
Ông nhiệt tình vẫy tay: “Đến đây, đồng chí Tô, ngồi chỗ này.”
Trước bao nhiêu ánh mắt, Tô Mộc Tuyết miễn cưỡng bước tới, ngồi xuống bên bàn được chỉ định. Cô khẽ cúi đầu, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo để che giấu sự bối rối. Nhìn quanh thấy số lượng túi trên áo, cô đoán bàn này toàn là cán bộ cấp cao.
Lúc này, Trần Kim Quang xuất hiện đúng lúc, mang bát đũa cho cô đến. Trên bàn đã có sẵn thức ăn, gồm ba món: cần tây xào thịt, cải trắng và khoai tây hầm. Tô Mộc Tuyết quan sát xung quanh, phát hiện tất cả các bàn khác cũng ăn giống y hệt.
Chính trị viên cười nói: “La Nghị, cậu lấy thêm phần đồ ăn cho cô ấy đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.