Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 37:
Hạ Đoan
20/11/2024
Tô Mộc Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng ai. Cô thầm nghĩ, đây đúng là một áp lực lớn nhất trong cuộc đời mình. La Nghị thì vẫn bình thản như thể chẳng để ý đến áp lực vô hình xung quanh.
Chính trị viên khẽ thở dài trong lòng. Ông nghĩ thầm, thanh niên này đúng là quá cứng nhắc. Đã ám chỉ phải dẫn cô gái đến lúc vắng người cho đỡ ngại, vậy mà La Nghị vẫn cố ý đưa cô tới đúng giờ đông người nhất. Thật không hiểu đầu óc cậu ta nghĩ gì nữa.
La Nghị thực sự không biết phải làm thế nào. Dẫn Tô Mộc Tuyết đi quanh doanh trại nhưng chẳng nghĩ ra nên dẫn cô đến đâu hay nói điều gì. Không khí giữa hai người bỗng trở nên ngượng ngùng và nặng nề. Cuối cùng, anh dứt khoát đưa cô đến nhà ăn, làm đúng nhiệm vụ của mình, cầm muỗng múc thêm đồ ăn vào đĩa cho cô.
Tô Mộc Tuyết thực sự hơi đói, đành tự nhủ không nên để ý nhiều. Đây là trong sách, cứ coi như đang ở một thế giới khác, không cần câu nệ. Cô cúi đầu ăn phần cơm của mình, vừa ăn vừa nhận ra đĩa thức ăn của mình có khá nhiều thịt. Cô bất giác liếc nhìn La Nghị, trong đầu thầm nghĩ: “Đây là muốn tôi ăn nhiều thịt để dễ lấy máu hơn sao?”
Cô chớp chớp mắt, cố gắng che giấu nụ cười: “La Nghị, cảm ơn anh nhé.”
Không khí ăn cơm cũng không quá căng thẳng, vì có chính trị viên Lưu Chính Hạo ngồi cùng. Thỉnh thoảng ông cũng trò chuyện, dẫn dắt các cán bộ nói chuyện phiếm về nơi cô đến. Điều này giúp giảm bớt sự ngại ngùng. Mọi người ăn rất nhanh, người trong nhà ăn dần ít đi, áp lực trong lòng Tô Mộc Tuyết cũng từ từ giảm bớt.
Khi chính trị viên rời đi, chỉ còn lại cô và La Nghị ngồi ở bàn. La Nghị ăn rất nhanh, nhưng cô lại chậm rãi, cố ăn từng thìa cơm cho đỡ gượng. Sau khi ăn xong, La Nghị ngồi thẳng lưng chờ cô mà không nói một lời nào.
Sự im lặng của anh khiến áp lực trong lòng Tô Mộc Tuyết lớn dần. Cô vội vã ăn cơm nhanh hơn. Nhưng khi đang cố ăn, La Nghị bỗng nói:
“Ăn từ từ thôi.”
Câu nói bất ngờ khiến cô bị sặc. La Nghị bất đắc dĩ, lặng lẽ đi lấy một cốc nước ấm mang đến cho cô.
Tô Mộc Tuyết uống một hơi, sau đó lí nhí nói: “Được rồi, tôi ăn xong rồi. Giờ… lấy máu thôi nhỉ?”
Rời khỏi nhà ăn, Tô Mộc Tuyết vừa đi vừa hỏi: “Giờ anh lấy gì để chích? Chỉ cần đâm đầu ngón tay thôi đúng không? Như thử máu khi kiểm tra sức khỏe ấy? Có cần chuẩn bị bông băng hay thuốc cầm máu không?”
La Nghị suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy cô chờ ở đây một chút. Tôi tới phòng y tế lấy.”
Chính trị viên khẽ thở dài trong lòng. Ông nghĩ thầm, thanh niên này đúng là quá cứng nhắc. Đã ám chỉ phải dẫn cô gái đến lúc vắng người cho đỡ ngại, vậy mà La Nghị vẫn cố ý đưa cô tới đúng giờ đông người nhất. Thật không hiểu đầu óc cậu ta nghĩ gì nữa.
La Nghị thực sự không biết phải làm thế nào. Dẫn Tô Mộc Tuyết đi quanh doanh trại nhưng chẳng nghĩ ra nên dẫn cô đến đâu hay nói điều gì. Không khí giữa hai người bỗng trở nên ngượng ngùng và nặng nề. Cuối cùng, anh dứt khoát đưa cô đến nhà ăn, làm đúng nhiệm vụ của mình, cầm muỗng múc thêm đồ ăn vào đĩa cho cô.
Tô Mộc Tuyết thực sự hơi đói, đành tự nhủ không nên để ý nhiều. Đây là trong sách, cứ coi như đang ở một thế giới khác, không cần câu nệ. Cô cúi đầu ăn phần cơm của mình, vừa ăn vừa nhận ra đĩa thức ăn của mình có khá nhiều thịt. Cô bất giác liếc nhìn La Nghị, trong đầu thầm nghĩ: “Đây là muốn tôi ăn nhiều thịt để dễ lấy máu hơn sao?”
Cô chớp chớp mắt, cố gắng che giấu nụ cười: “La Nghị, cảm ơn anh nhé.”
Không khí ăn cơm cũng không quá căng thẳng, vì có chính trị viên Lưu Chính Hạo ngồi cùng. Thỉnh thoảng ông cũng trò chuyện, dẫn dắt các cán bộ nói chuyện phiếm về nơi cô đến. Điều này giúp giảm bớt sự ngại ngùng. Mọi người ăn rất nhanh, người trong nhà ăn dần ít đi, áp lực trong lòng Tô Mộc Tuyết cũng từ từ giảm bớt.
Khi chính trị viên rời đi, chỉ còn lại cô và La Nghị ngồi ở bàn. La Nghị ăn rất nhanh, nhưng cô lại chậm rãi, cố ăn từng thìa cơm cho đỡ gượng. Sau khi ăn xong, La Nghị ngồi thẳng lưng chờ cô mà không nói một lời nào.
Sự im lặng của anh khiến áp lực trong lòng Tô Mộc Tuyết lớn dần. Cô vội vã ăn cơm nhanh hơn. Nhưng khi đang cố ăn, La Nghị bỗng nói:
“Ăn từ từ thôi.”
Câu nói bất ngờ khiến cô bị sặc. La Nghị bất đắc dĩ, lặng lẽ đi lấy một cốc nước ấm mang đến cho cô.
Tô Mộc Tuyết uống một hơi, sau đó lí nhí nói: “Được rồi, tôi ăn xong rồi. Giờ… lấy máu thôi nhỉ?”
Rời khỏi nhà ăn, Tô Mộc Tuyết vừa đi vừa hỏi: “Giờ anh lấy gì để chích? Chỉ cần đâm đầu ngón tay thôi đúng không? Như thử máu khi kiểm tra sức khỏe ấy? Có cần chuẩn bị bông băng hay thuốc cầm máu không?”
La Nghị suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy cô chờ ở đây một chút. Tôi tới phòng y tế lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.