Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 44:
Hạ Đoan
22/11/2024
Nhưng điều anh không biết là, lúc nửa đêm, bản đồ không gian mở ra thêm nhiều khu vực mới. Ngoài dòng suối, còn có rừng rậm, đồng cỏ, sông nhỏ, hồ nước, núi non và thậm chí cả một vài ngôi làng với dân cư sinh sống.
Sáng sớm hôm sau, La Nghị thức dậy với tinh thần sảng khoái. Anh chuẩn bị bắt tay vào khắc phục những vấn đề mà lãnh đạo đã chỉ ra trong buổi kiểm tra hôm qua.
Chính trị viên Lưu Chính Hạo bước vào văn phòng và hỏi ngay:
"Hôm qua đồng chí Tiểu Tô bị sao thế? Tôi nghe nói cô ấy ngất xỉu à?"
"Không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô ấy bị choáng vì thiếu máu, giờ đã về nông trường nghỉ ngơi rồi."
"Thiếu máu? Nhưng sao tay cô ấy lại bị thương? Y tá nói là cô ấy tự làm mình bị thương?"
"Chỉ là vô tình làm trầy xước một chút thôi." La Nghị đáp ngắn gọn, không muốn giải thích thêm vì càng nói nhiều càng dễ lộ sơ hở. Anh lập tức chuyển chủ đề:
"Chính trị viên, tôi đã nói rõ mọi chuyện với đồng chí Tiểu Tô."
Lưu Chính Hạo tò mò hỏi tiếp:
"Nói rõ chuyện gì? Hai người định chính thức tìm hiểu nhau à?"
"Không phải. Chúng tôi cảm thấy không phù hợp, nên quyết định không tiến xa hơn."
Nụ cười trên gương mặt chính trị viên dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị:
"La Nghị, cậu nói rõ cho tôi nghe xem. Là cậu thấy không hợp hay Tiểu Tô từ chối cậu?"
Vị chính trị viên này nổi nóng rất nhanh. Bình thường ông luôn giữ vẻ ôn hòa, nhưng khi tức giận lại toát ra uy nghiêm đáng sợ.
La Nghị bất đắc dĩ trả lời:
"Là cả hai chúng tôi đều cảm thấy không hợp."
"Không thể nào! Khi tôi trò chuyện với Tiểu Tô, cô ấy đâu có nói vậy. Rõ ràng là cậu thấy không hợp, đúng không?"
La Nghị thở dài trong lòng. Anh biết ngay khi báo cáo với chính trị viên thì tình huống này sẽ xảy ra.
Hôm đó, khi đưa Tiểu Tô ra ngoài, anh chẳng hề nghĩ đến chuyện hai người sẽ có quan hệ gì đặc biệt. Nhưng chính Tiểu Tô đã chủ động nói rõ, khiến anh nhận ra rằng mọi người trong đơn vị đều xem cô như bạn gái tương lai của anh. Việc anh bế cô từ ký túc xá đến phòng y tế cũng bị không ít đồng đội trông thấy. Nhưng có vẻ cô không hề bận tâm đến điều đó, chứng tỏ cô thật sự không muốn tiến xa hơn.
La Nghị bất giác thở dài.
"Báo cáo chính trị viên, đúng là cả hai chúng tôi cùng quyết định."
"Cái gì? Đây là chuyện nghiêm túc, không thể tùy tiện quyết định như vậy!" Lưu Chính Hạo nổi giận. "La Nghị, tư tưởng của cậu có vấn đề."
Sáng sớm hôm sau, La Nghị thức dậy với tinh thần sảng khoái. Anh chuẩn bị bắt tay vào khắc phục những vấn đề mà lãnh đạo đã chỉ ra trong buổi kiểm tra hôm qua.
Chính trị viên Lưu Chính Hạo bước vào văn phòng và hỏi ngay:
"Hôm qua đồng chí Tiểu Tô bị sao thế? Tôi nghe nói cô ấy ngất xỉu à?"
"Không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô ấy bị choáng vì thiếu máu, giờ đã về nông trường nghỉ ngơi rồi."
"Thiếu máu? Nhưng sao tay cô ấy lại bị thương? Y tá nói là cô ấy tự làm mình bị thương?"
"Chỉ là vô tình làm trầy xước một chút thôi." La Nghị đáp ngắn gọn, không muốn giải thích thêm vì càng nói nhiều càng dễ lộ sơ hở. Anh lập tức chuyển chủ đề:
"Chính trị viên, tôi đã nói rõ mọi chuyện với đồng chí Tiểu Tô."
Lưu Chính Hạo tò mò hỏi tiếp:
"Nói rõ chuyện gì? Hai người định chính thức tìm hiểu nhau à?"
"Không phải. Chúng tôi cảm thấy không phù hợp, nên quyết định không tiến xa hơn."
Nụ cười trên gương mặt chính trị viên dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị:
"La Nghị, cậu nói rõ cho tôi nghe xem. Là cậu thấy không hợp hay Tiểu Tô từ chối cậu?"
Vị chính trị viên này nổi nóng rất nhanh. Bình thường ông luôn giữ vẻ ôn hòa, nhưng khi tức giận lại toát ra uy nghiêm đáng sợ.
La Nghị bất đắc dĩ trả lời:
"Là cả hai chúng tôi đều cảm thấy không hợp."
"Không thể nào! Khi tôi trò chuyện với Tiểu Tô, cô ấy đâu có nói vậy. Rõ ràng là cậu thấy không hợp, đúng không?"
La Nghị thở dài trong lòng. Anh biết ngay khi báo cáo với chính trị viên thì tình huống này sẽ xảy ra.
Hôm đó, khi đưa Tiểu Tô ra ngoài, anh chẳng hề nghĩ đến chuyện hai người sẽ có quan hệ gì đặc biệt. Nhưng chính Tiểu Tô đã chủ động nói rõ, khiến anh nhận ra rằng mọi người trong đơn vị đều xem cô như bạn gái tương lai của anh. Việc anh bế cô từ ký túc xá đến phòng y tế cũng bị không ít đồng đội trông thấy. Nhưng có vẻ cô không hề bận tâm đến điều đó, chứng tỏ cô thật sự không muốn tiến xa hơn.
La Nghị bất giác thở dài.
"Báo cáo chính trị viên, đúng là cả hai chúng tôi cùng quyết định."
"Cái gì? Đây là chuyện nghiêm túc, không thể tùy tiện quyết định như vậy!" Lưu Chính Hạo nổi giận. "La Nghị, tư tưởng của cậu có vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.