Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 45:
Hạ Đoan
22/11/2024
La Nghị không biết vì sao chuyện cá nhân của mình lại khiến chính trị viên tức giận đến thế. Anh chỉ biết cúi đầu nghe ông giáo huấn.
"Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy Tiểu Tô là người thế nào?"
La Nghị ngập ngừng một lát rồi đáp thật lòng:
"Cô ấy rất tốt. Vừa thông minh, lại thẳng thắn, tính cách không kiểu cách chút nào."
"Nếu thấy cô ấy tốt, tại sao cậu không mạnh dạn theo đuổi? Bình thường cậu luôn đặt mục tiêu rõ ràng, chiến đấu dũng mãnh. Vậy mà trong chuyện tình cảm, cậu lại không thông suốt?"
La Nghị lắc đầu, nhịn không được trả lời:
"Chuyện tình cảm không giống như nhiệm vụ. Nó phải dựa trên mong muốn của cả hai bên, không thể ép buộc được."
"Tôi đâu bảo cậu ép buộc ai! Nhưng cậu còn chưa bắt đầu thì đã bỏ cuộc. Lần đầu gặp là cô ấy đến bộ đội tìm cậu, cậu còn chưa kịp làm gì đã vội rút lui. Sao cậu không cho cô ấy thấy ưu điểm của mình trước đã?"
Những lời này khiến La Nghị á khẩu, không biết đáp lại ra sao.
"Chiến đấu còn chưa khai hỏa, cậu đã tuyên bố thua trận. Đây là bài học cậu rút ra sau mười năm trong quân ngũ sao?"
Lưu Chính Hạo càng nói càng giận, ông đứng dậy đi qua đi lại trong phòng. Cuối cùng, ông chỉ thẳng vào La Nghị:
"Chuyện này tôi không đồng ý. Ngày mai cậu được nghỉ nửa ngày, đến nông trường tìm Tiểu Tô. Tôi muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ này!"
La Nghị không nói gì, chỉ đứng thẳng người, im lặng không đáp.
Thấy anh giữ thái độ trầm mặc, Lưu Chính Hạo nghiêm giọng:
"Đây là mệnh lệnh từ cấp trên!"
"Rõ! Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" La Nghị còn có thể nói gì khác ngoài việc nghiêm túc cúi chào nhận lệnh.
"Ừ, bây giờ trông cậu mới ra dáng một người lính! Mau đi đi, đứng đây làm tôi bực cả mình."
La Nghị thoáng ngạc nhiên, đây rõ ràng là văn phòng của anh...
Lưu Chính Hạo cũng nhanh chóng nhận ra sự lỡ lời của mình, ho khan một tiếng rồi buông câu chữa thẹn:
"Nói nhảm nhiều quá!"
Dứt lời, ông nhanh chóng rời khỏi văn phòng, để lại La Nghị một mình đối mặt với tình huống dở khóc dở cười.
Khi chính trị viên đi khỏi, La Nghị ngồi phịch xuống ghế, ngả người dựa lưng ra sau và thở dài nặng nề.
Vị chính trị viên này quan tâm đến đời sống cá nhân của anh hệt như một người cha sốt ruột vì chuyện hôn nhân của con trai. Nhưng vấn đề của La Nghị vốn chẳng dễ giải quyết. Chính trị viên chỉ vừa thấy một ứng cử viên có tiềm năng , thế mà anh lại để cô ấy "thoát". Việc Lưu Chính Hạo phát cáu cũng là chuyện dễ hiểu.
"Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy Tiểu Tô là người thế nào?"
La Nghị ngập ngừng một lát rồi đáp thật lòng:
"Cô ấy rất tốt. Vừa thông minh, lại thẳng thắn, tính cách không kiểu cách chút nào."
"Nếu thấy cô ấy tốt, tại sao cậu không mạnh dạn theo đuổi? Bình thường cậu luôn đặt mục tiêu rõ ràng, chiến đấu dũng mãnh. Vậy mà trong chuyện tình cảm, cậu lại không thông suốt?"
La Nghị lắc đầu, nhịn không được trả lời:
"Chuyện tình cảm không giống như nhiệm vụ. Nó phải dựa trên mong muốn của cả hai bên, không thể ép buộc được."
"Tôi đâu bảo cậu ép buộc ai! Nhưng cậu còn chưa bắt đầu thì đã bỏ cuộc. Lần đầu gặp là cô ấy đến bộ đội tìm cậu, cậu còn chưa kịp làm gì đã vội rút lui. Sao cậu không cho cô ấy thấy ưu điểm của mình trước đã?"
Những lời này khiến La Nghị á khẩu, không biết đáp lại ra sao.
"Chiến đấu còn chưa khai hỏa, cậu đã tuyên bố thua trận. Đây là bài học cậu rút ra sau mười năm trong quân ngũ sao?"
Lưu Chính Hạo càng nói càng giận, ông đứng dậy đi qua đi lại trong phòng. Cuối cùng, ông chỉ thẳng vào La Nghị:
"Chuyện này tôi không đồng ý. Ngày mai cậu được nghỉ nửa ngày, đến nông trường tìm Tiểu Tô. Tôi muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ này!"
La Nghị không nói gì, chỉ đứng thẳng người, im lặng không đáp.
Thấy anh giữ thái độ trầm mặc, Lưu Chính Hạo nghiêm giọng:
"Đây là mệnh lệnh từ cấp trên!"
"Rõ! Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" La Nghị còn có thể nói gì khác ngoài việc nghiêm túc cúi chào nhận lệnh.
"Ừ, bây giờ trông cậu mới ra dáng một người lính! Mau đi đi, đứng đây làm tôi bực cả mình."
La Nghị thoáng ngạc nhiên, đây rõ ràng là văn phòng của anh...
Lưu Chính Hạo cũng nhanh chóng nhận ra sự lỡ lời của mình, ho khan một tiếng rồi buông câu chữa thẹn:
"Nói nhảm nhiều quá!"
Dứt lời, ông nhanh chóng rời khỏi văn phòng, để lại La Nghị một mình đối mặt với tình huống dở khóc dở cười.
Khi chính trị viên đi khỏi, La Nghị ngồi phịch xuống ghế, ngả người dựa lưng ra sau và thở dài nặng nề.
Vị chính trị viên này quan tâm đến đời sống cá nhân của anh hệt như một người cha sốt ruột vì chuyện hôn nhân của con trai. Nhưng vấn đề của La Nghị vốn chẳng dễ giải quyết. Chính trị viên chỉ vừa thấy một ứng cử viên có tiềm năng , thế mà anh lại để cô ấy "thoát". Việc Lưu Chính Hạo phát cáu cũng là chuyện dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.