Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 30:
Thính Kim Khảm
08/03/2024
“Nương hôm nay làm bánh nhân thịt sao, để con giúp người.” Diệp Trường Minh xắn tay áo lên, rửa tay muốn giúp.
Từ nhỏ Diệp Trường Minh đã vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, cũng đặc biệt thích dính lấy Diệp Hoan.
Lúc làm bánh nhân thịt, Diệp Trường Minh không nhịn được khoe khoang với mẫu thân, "Nương, mấy ngày trước thư viện có khảo thí, con lại được tiên sinh khen đó.”
“Trường Minh thật lợi hại, Trường Minh nhà ta là giỏi nhất." Diệp Hoan khen nó.
“Hi hi, con cũng cảm thấy con rất lợi hại." Diệp Trường Minh thích nhất là mẫu thân khen nó, "Nhưng tiên sinh nói con vẫn phải cố gắng một chút, như vậy mới có thể đỗ Trạng Nguyên. Chờ con đỗ Trạng Nguyên, con sẽ xây nhà lớn cho mẫu thân, còn xin Cáo Mệnh cho mẫu thân!”
Diệp Hoan thấy nó nói đến mặt mày hớn hở, mỉm cười vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Trường Minh, "Được được được, ta vẫn đang chờ Trường Minh đỗ đạt công danh đây. Nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất, học hành bận rộn thế nào cũng không thể ảnh hưởng sức khỏe. Hôm nay ta làm bánh hoa quế cùng sườn chua ngọt con thích nhất, lát nữa ăn nhiều một chút mới có thể mau lớn.”
Nghe thấy mẫu thân cố ý làm đồ ăn ngon cho mình, đôi mắt đen láy của Diệp Trường Minh lập tức sáng lên, nhưng cũng có chút ngượng ngùng, "Ai nha, con cũng không phải trẻ con, con không thèm ăn lâu rồi.”
Diệp Hoan dỗ dành nó, "Không phải là Trường Minh muốn ăn, là ta muốn ăn, Trường Minh ăn cùng nương được không?"
Diệp Trường Minh cười gật đầu, mẫu thân nó là mẫu thân tốt nhất thiên hạ, không còn người nào tốt hơn.
Sau một hồi bận rộn, ba người Diệp gia cùng nhau ngồi ăn cơm.
Diệp Trường Minh dù sao vẫn là tiểu hài tử, tuy rằng cố ý khắc chế, nhưng sau khi Diệp Hoan gắp thức ăn cho nó thêm vài lần, nó cũng chậm rãi khôi phục thiên tính tiểu hài tử.
Tiên sinh ở thư viện yêu cầu nghiêm khắc, ngày thường Diệp Trường Minh cũng đều ở tại thư viện.
Diệp Hoan đau lòng nó, thỉnh thoảng sẽ bảo Diệp Thiên Thịnh đón Diệp Trường Minh về. Vì thế, tiên sinh ở thư viện còn nhắc nhở Diệp Hoan vài lần. Chẳng qua Diệp Hoan cũng không để tâm, tiểu hài tử đọc sách học bản lĩnh là tốt, nhưng cũng không thể chỉ biết cắm đầu vào sách.
Sau khi dùng cơm xong, Diệp Hoan liền dẫn Diệp Trường Minh đến miếu Thành Hoàng dạo hội chợ.
Diệp Thiên Thịnh vóc người cao lớn, đi theo sau hai mẹ con bọn họ, người khác cũng không dám tới gần.
Trong hội chợ bán rất nhiều đồ chơi nhỏ, Diệp Trường Minh dừng ở trước một cửa hàng kẹo mạch nha, không dời mắt được.
Diệp Hoan liếc mắt đã đoán trúng tâm tư nhi tử, dắt Diệp Trường Minh xếp hàng chờ mua kẹo mạch nha.
Mà ở một quán trà cách bọn họ không xa, Trương Mậu Tài gắt gao nhìn chằm chằm mẫu tử Diệp Hoan.
Lúc này hắn đã thấy rõ, nữ tử trước cửa hàng kẹo mạch nha tướng mạo giống Diệp Hoan như đúc, chỉ là khí chất không giống.
Thật sự là Diệp Hoan sao?
Không thể nào.
Diệp Hoan làm sao có thể đột nhiên trở nên xinh đẹp như thế?
Tuy nói trước kia Diệp Hoan cũng xinh đẹp, nhưng Diệp Hoan nhát gan, luôn thích cúi đầu, nhìn qua cảm thấy không phóng khoáng. Nhưng nữ nhân trước mắt khí chất thanh tao, tựa như xuất thủy phù dung.
Mà đứa bé nàng nắm tay nhìn dáng vẻ cũng sáu, bảy tuổi.
Trương Mậu Tài trong lòng cả kinh, không được, hắn muốn thăm dò đến cùng.
Vội vàng chạy xuống lầu đến cửa hàng bán kẹo, thế nhưng cô nương kia lại không thấy đâu.
Từ nhỏ Diệp Trường Minh đã vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, cũng đặc biệt thích dính lấy Diệp Hoan.
Lúc làm bánh nhân thịt, Diệp Trường Minh không nhịn được khoe khoang với mẫu thân, "Nương, mấy ngày trước thư viện có khảo thí, con lại được tiên sinh khen đó.”
“Trường Minh thật lợi hại, Trường Minh nhà ta là giỏi nhất." Diệp Hoan khen nó.
“Hi hi, con cũng cảm thấy con rất lợi hại." Diệp Trường Minh thích nhất là mẫu thân khen nó, "Nhưng tiên sinh nói con vẫn phải cố gắng một chút, như vậy mới có thể đỗ Trạng Nguyên. Chờ con đỗ Trạng Nguyên, con sẽ xây nhà lớn cho mẫu thân, còn xin Cáo Mệnh cho mẫu thân!”
Diệp Hoan thấy nó nói đến mặt mày hớn hở, mỉm cười vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Trường Minh, "Được được được, ta vẫn đang chờ Trường Minh đỗ đạt công danh đây. Nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất, học hành bận rộn thế nào cũng không thể ảnh hưởng sức khỏe. Hôm nay ta làm bánh hoa quế cùng sườn chua ngọt con thích nhất, lát nữa ăn nhiều một chút mới có thể mau lớn.”
Nghe thấy mẫu thân cố ý làm đồ ăn ngon cho mình, đôi mắt đen láy của Diệp Trường Minh lập tức sáng lên, nhưng cũng có chút ngượng ngùng, "Ai nha, con cũng không phải trẻ con, con không thèm ăn lâu rồi.”
Diệp Hoan dỗ dành nó, "Không phải là Trường Minh muốn ăn, là ta muốn ăn, Trường Minh ăn cùng nương được không?"
Diệp Trường Minh cười gật đầu, mẫu thân nó là mẫu thân tốt nhất thiên hạ, không còn người nào tốt hơn.
Sau một hồi bận rộn, ba người Diệp gia cùng nhau ngồi ăn cơm.
Diệp Trường Minh dù sao vẫn là tiểu hài tử, tuy rằng cố ý khắc chế, nhưng sau khi Diệp Hoan gắp thức ăn cho nó thêm vài lần, nó cũng chậm rãi khôi phục thiên tính tiểu hài tử.
Tiên sinh ở thư viện yêu cầu nghiêm khắc, ngày thường Diệp Trường Minh cũng đều ở tại thư viện.
Diệp Hoan đau lòng nó, thỉnh thoảng sẽ bảo Diệp Thiên Thịnh đón Diệp Trường Minh về. Vì thế, tiên sinh ở thư viện còn nhắc nhở Diệp Hoan vài lần. Chẳng qua Diệp Hoan cũng không để tâm, tiểu hài tử đọc sách học bản lĩnh là tốt, nhưng cũng không thể chỉ biết cắm đầu vào sách.
Sau khi dùng cơm xong, Diệp Hoan liền dẫn Diệp Trường Minh đến miếu Thành Hoàng dạo hội chợ.
Diệp Thiên Thịnh vóc người cao lớn, đi theo sau hai mẹ con bọn họ, người khác cũng không dám tới gần.
Trong hội chợ bán rất nhiều đồ chơi nhỏ, Diệp Trường Minh dừng ở trước một cửa hàng kẹo mạch nha, không dời mắt được.
Diệp Hoan liếc mắt đã đoán trúng tâm tư nhi tử, dắt Diệp Trường Minh xếp hàng chờ mua kẹo mạch nha.
Mà ở một quán trà cách bọn họ không xa, Trương Mậu Tài gắt gao nhìn chằm chằm mẫu tử Diệp Hoan.
Lúc này hắn đã thấy rõ, nữ tử trước cửa hàng kẹo mạch nha tướng mạo giống Diệp Hoan như đúc, chỉ là khí chất không giống.
Thật sự là Diệp Hoan sao?
Không thể nào.
Diệp Hoan làm sao có thể đột nhiên trở nên xinh đẹp như thế?
Tuy nói trước kia Diệp Hoan cũng xinh đẹp, nhưng Diệp Hoan nhát gan, luôn thích cúi đầu, nhìn qua cảm thấy không phóng khoáng. Nhưng nữ nhân trước mắt khí chất thanh tao, tựa như xuất thủy phù dung.
Mà đứa bé nàng nắm tay nhìn dáng vẻ cũng sáu, bảy tuổi.
Trương Mậu Tài trong lòng cả kinh, không được, hắn muốn thăm dò đến cùng.
Vội vàng chạy xuống lầu đến cửa hàng bán kẹo, thế nhưng cô nương kia lại không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.