Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 33:
Thính Kim Khảm
08/03/2024
Những con chó săn này ban ngày nhốt trong lồng, ban đêm mới thả ra canh gác.
Diệp Hoan nhìn trong sân có năm người, lúc này cũng không suy nghĩ tới Trương Mậu Tài, chỉ xem bọn chúng là tặc nhân bình thường.
Năm tên bị chó săn hung tợn bao vây, một tên trong đó muốn trèo tường chạy trốn, nhưng hai chân run rẩy, bò được một nửa lại ngã xuống, ngược lại bị chó săn cắn trúng đùi.
Người hầu ở lầu một và Diệp Thiên Thịnh chạy tới, nhanh chóng trói năm tên đó lại.
Mấy người được Tôn Gia Dụ an bài ẩn nấp trong bóng tối, vốn định tiến vào hỗ trợ, lại không nghĩ tới chó săn do Diệp Hoan thuần dưỡng lại hung mãnh như thế, vậy mà có thể dễ dàng giải quyết tặc nhân. Bọn họ không khỏi bội phục Diệp Hoan gan dạ sáng suốt, một tiểu nương tử có tâm lý phòng bị thế này, ngược lại không tệ.
Người bịt mặt đều bị trói lại, trong đó có ba tên ngất xỉu, Diệp Hoan bảo Diệp Thiên Thịnh đưa tên thanh tỉnh nhất kéo tới trước mặt nàng.
"Tỷ, mấy người này ăn mặc thô tục, có lẽ là đạo tặc trong núi, chờ trời vừa sáng mang đi báo quan là được." Diệp Thiên Thịnh không nghĩ nhiều.
Diệp Hoan vốn định nói được, nhưng nhớ tới Thái Thú hiện tại là Trương Mậu Tài, lại nhìn tặc nhân sắc mặt trắng bệch, thăm dò nói, "Bằng không không cần báo quan, sơn phỉ này cho dù có chết cũng không ai biết. Trực tiếp cho đám Tiểu Ngũ ăn là được."
Tiểu Ngũ chính là chó săn Diệp Hoan nuôi, để dễ nhớ cũng đặt tên đơn giản.
Vừa nghe sắp bị ném cho chó săn, tặc nhân Lý Thần sắc mặt càng kém, vội vàng kinh hoảng nói, "Đừng! Chuyện hôm nay không liên quan tới huynh đệ chúng ta, chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc, là có người muốn hại các ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi nên đi tìm bọn họ mới đúng!"
Lý Thần hiện tại vạn phần hối hận, vốn tưởng rằng chỉ là cướp một gian tửu lâu, nhiều nhất chỉ có mấy hạ nhân không biết công phu, nào ngờ người nhà này vậy mà nuôi nhốt nhiều chó săn như vậy.
“Là ai muốn hại chúng ta?" Diệp Thiên Thịnh đen mặt hỏi.
"Cái này ta cũng không biết...... Ai u uy, ta là thật sự không biết." Đùi Lý Thần bị Diệp Thiên Thịnh đâm một đao, khóc la nói, "Vị gia này, chúng ta thật sự không biết mà. Đối phương chỉ phái người cho chúng ta tiền, bảo chúng ta giết cả nhà các ngươi, nói các ngươi có gia tài bạc triệu, chúng ta có thể toàn bộ mang đi. Các ngươi có kẻ thù gì, các ngươi phải rõ hơn chứ?”
Kẻ thù?
Diệp Hoan lập tức nghĩ tới Trương Mậu Tài.
Lúc trước gặp hắn ở hội chợ, nghĩ đến Trương Mậu Tài sẽ trắng đêm khó ngủ. Nếu Diệp Hoan đi tố giác thân phận của hắn, Trương Mậu Tài chết là cái chắc.
Diệp Hoan bảo Diệp Thiên Thịnh chặn miệng Lý Thần, "Chờ trời vừa sáng, chúng ta sẽ đi báo quan." Trương Mậu Tài càng sợ nhìn thấy nàng, nàng càng muốn Trương Mậu Tài lo lắng bất an.
Trời vừa tờ mờ sáng, Diệp Hoan liền để cho Diệp Thiên Thịnh kéo xe, đưa năm người Lý Thần mang đi phủ nha.
Đánh trống một hồi lâu cũng không có nha dịch tới mở cửa, ngược lại kéo tới một đám dân chúng vây xem.
Có người xem náo nhiệt, tự nhiên là có người hỏi có chuyện gì.
Ở trước mặt người ngoài, Diệp Hoan không ra mặt nhiều lời, chỉ cho Diệp Thiên Thịnh một ánh mắt.
Diệp Thiên Thịnh thở dài nói: “Đám đạo tặc này đêm qua xông vào nhà ta, ý đồ cướp bóc giết người, may mắn chó săn trong nhà đắc lực mới có thể tai qua nạn khỏi. Đa tạ các vị hương thân phụ lão quan tâm, ta tin tưởng Thái Thú đại nhân nhất định sẽ cho ta công đạo.”
Diệp Hoan nhìn trong sân có năm người, lúc này cũng không suy nghĩ tới Trương Mậu Tài, chỉ xem bọn chúng là tặc nhân bình thường.
Năm tên bị chó săn hung tợn bao vây, một tên trong đó muốn trèo tường chạy trốn, nhưng hai chân run rẩy, bò được một nửa lại ngã xuống, ngược lại bị chó săn cắn trúng đùi.
Người hầu ở lầu một và Diệp Thiên Thịnh chạy tới, nhanh chóng trói năm tên đó lại.
Mấy người được Tôn Gia Dụ an bài ẩn nấp trong bóng tối, vốn định tiến vào hỗ trợ, lại không nghĩ tới chó săn do Diệp Hoan thuần dưỡng lại hung mãnh như thế, vậy mà có thể dễ dàng giải quyết tặc nhân. Bọn họ không khỏi bội phục Diệp Hoan gan dạ sáng suốt, một tiểu nương tử có tâm lý phòng bị thế này, ngược lại không tệ.
Người bịt mặt đều bị trói lại, trong đó có ba tên ngất xỉu, Diệp Hoan bảo Diệp Thiên Thịnh đưa tên thanh tỉnh nhất kéo tới trước mặt nàng.
"Tỷ, mấy người này ăn mặc thô tục, có lẽ là đạo tặc trong núi, chờ trời vừa sáng mang đi báo quan là được." Diệp Thiên Thịnh không nghĩ nhiều.
Diệp Hoan vốn định nói được, nhưng nhớ tới Thái Thú hiện tại là Trương Mậu Tài, lại nhìn tặc nhân sắc mặt trắng bệch, thăm dò nói, "Bằng không không cần báo quan, sơn phỉ này cho dù có chết cũng không ai biết. Trực tiếp cho đám Tiểu Ngũ ăn là được."
Tiểu Ngũ chính là chó săn Diệp Hoan nuôi, để dễ nhớ cũng đặt tên đơn giản.
Vừa nghe sắp bị ném cho chó săn, tặc nhân Lý Thần sắc mặt càng kém, vội vàng kinh hoảng nói, "Đừng! Chuyện hôm nay không liên quan tới huynh đệ chúng ta, chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc, là có người muốn hại các ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi nên đi tìm bọn họ mới đúng!"
Lý Thần hiện tại vạn phần hối hận, vốn tưởng rằng chỉ là cướp một gian tửu lâu, nhiều nhất chỉ có mấy hạ nhân không biết công phu, nào ngờ người nhà này vậy mà nuôi nhốt nhiều chó săn như vậy.
“Là ai muốn hại chúng ta?" Diệp Thiên Thịnh đen mặt hỏi.
"Cái này ta cũng không biết...... Ai u uy, ta là thật sự không biết." Đùi Lý Thần bị Diệp Thiên Thịnh đâm một đao, khóc la nói, "Vị gia này, chúng ta thật sự không biết mà. Đối phương chỉ phái người cho chúng ta tiền, bảo chúng ta giết cả nhà các ngươi, nói các ngươi có gia tài bạc triệu, chúng ta có thể toàn bộ mang đi. Các ngươi có kẻ thù gì, các ngươi phải rõ hơn chứ?”
Kẻ thù?
Diệp Hoan lập tức nghĩ tới Trương Mậu Tài.
Lúc trước gặp hắn ở hội chợ, nghĩ đến Trương Mậu Tài sẽ trắng đêm khó ngủ. Nếu Diệp Hoan đi tố giác thân phận của hắn, Trương Mậu Tài chết là cái chắc.
Diệp Hoan bảo Diệp Thiên Thịnh chặn miệng Lý Thần, "Chờ trời vừa sáng, chúng ta sẽ đi báo quan." Trương Mậu Tài càng sợ nhìn thấy nàng, nàng càng muốn Trương Mậu Tài lo lắng bất an.
Trời vừa tờ mờ sáng, Diệp Hoan liền để cho Diệp Thiên Thịnh kéo xe, đưa năm người Lý Thần mang đi phủ nha.
Đánh trống một hồi lâu cũng không có nha dịch tới mở cửa, ngược lại kéo tới một đám dân chúng vây xem.
Có người xem náo nhiệt, tự nhiên là có người hỏi có chuyện gì.
Ở trước mặt người ngoài, Diệp Hoan không ra mặt nhiều lời, chỉ cho Diệp Thiên Thịnh một ánh mắt.
Diệp Thiên Thịnh thở dài nói: “Đám đạo tặc này đêm qua xông vào nhà ta, ý đồ cướp bóc giết người, may mắn chó săn trong nhà đắc lực mới có thể tai qua nạn khỏi. Đa tạ các vị hương thân phụ lão quan tâm, ta tin tưởng Thái Thú đại nhân nhất định sẽ cho ta công đạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.