Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 34:
Thính Kim Khảm
08/03/2024
Nghe được có đạo tặc vào thành cướp bóc, dân chúng nhất thời luống cuống, đều nói muốn nghiêm trị những đạo tặc này.
Ước chừng nửa canh giờ qua đi, cửa lớn phủ nha mới mở.
Tỷ đệ Diệp Hoan mang theo năm người Lý Thần lên công đường.
Trương Mậu Tài nghe nói là người của Thiên Thịnh tửu lâu đến báo quan, hôm qua hắn không đợi được tin tức của Lý Thần liền biết sự tình không tốt, một đêm không ngủ.
Vốn nghĩ Diệp Hoan sẽ sợ mình, nào ngờ Diệp Hoan dám đến báo quan, còn ở cửa phủ nha tạo thanh thế, làm hại hắn không thể không thẩm tra xử lý.
Cách bảy năm gặp lại, tuy nói Trương Mậu Tài lúc này là Thái Thú, nhưng khi đối mặt với Diệp Hoan vẫn không nhịn được chột dạ.
Hơn nữa Diệp Hoan thật sự thay đổi rất nhiều, lúc này càng nhìn gần Diệp Hoan, năm tháng phảng phất không lưu lại bất kỳ nếp nhăn nào trên mặt nàng, ngược lại tô điểm dung nhan mỹ lệ.
Diệp Hoan chỉ làm như không quen Trương Mậu Tài, quy củ hành lễ theo Diệp Thiên Thịnh, sau đó nghe Diệp Thiên Thịnh kể lại chuyện tối hôm qua.
Trong mấy tên đạo tặc, Lý Thần còn từng có lệnh truy nã, có bộ khoái liếc mắt đã nhận ra Lý Thần. Vốn là đào phạm giết người, còn có nhiều dân chúng vây xem, Trương Mậu Tài vì muốn có thanh danh tốt, chỉ đành dựa theo luật phán tội cho năm người Lý Thần.
Thẩm tra xong vụ án, dân chúng lúc này mới yên tâm.
Diệp Hoan và Diệp Thiên Thịnh đi theo sư gia làm ghi chép, chờ Diệp Hoan làm xong quay lại, đã nhìn thấy Trương Mậu Tài đứng ở góc cửa.
Trương Mậu Tài cố ý chờ Diệp Hoan.
Hắn cảm thấy Diệp Hoan chắc hẳn không biết là mình sai khiến Lý Thần.
Trong lòng Trương Mậu Tài rất hỗn loạn, đoán không ra Diệp Hoan đang suy nghĩ gì.
Rõ ràng tướng mạo biến hóa không lớn, nhưng khí chất lại như hai người.
Nhưng hắn phái người về trấn Lâm Thủy hỏi thăm qua, Diệp Hoan vẫn chưa lập gia đình, còn thu dưỡng một đứa bé. Trực giác nói cho hắn biết, Diệp Hoan rất có thể vẫn còn nhớ mãi không quên mình.
Nếu tối hôm qua không thể giải quyết Diệp Hoan, trước mắt lại không có biện pháp nào khác, Trương Mậu Tài tính toán ổn định Diệp Hoan trước.
Hắn khẽ mỉm cười, mở miệng khen ngợi: "Đã lâu không gặp, nàng lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Đại nhân nhận lầm người rồi." Ánh mắt Diệp Hoan né tránh, mím môi nói, "Thiếp thân chẳng qua là một bình dân, chưa từng quen biết đại nhân.”
Diệp Hoan càng nói như vậy, Trương Mậu Tài càng cảm thấy nàng giống như đang giận dỗi, nghĩ thầm tuyệt đối phải thuyết phục được Diệp Hoan, bằng không công danh hắn vất vả gầy dựng lại từ đầu lại sắp biến mất một lần nữa, "Nàng đừng nói thế, chúng ta đã từng rất tốt đẹp mà. Diệp Hoan, hôm nay ta và nàng đều có kết quả tốt, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, được không?"
Diệp Hoan vẫn giả bộ không quen Trương Mậu Tài, thoáng nhìn một vị phu nhân cách đó không xa đi tới, đoán được là phu nhân hiện giờ của hắn, ánh mắt vừa chuyển, e ngại nói, "Đại nhân, ta thật sự không biết ngài đang nói cái gì. Ta và ngài chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, làm gì có quá khứ nào?”
Trương Mậu Tài nóng nảy, tiến lên bắt lấy tay Diệp Hoan, "Diệp Hoan, nàng đừng giả vờ. Nàng không lừa được ta, rõ ràng là nàng không quên được ta, bằng không vì sao không tái giá?"
Sau đó lại giả bộ thâm tình, "Chuyện quá khứ cũng đã qua, nếu nàng nguyện ý, chúng ta vẫn có thể làm phu thê, ngay cả hài tử nàng nhặt về, ta đều nguyện ý bù đắp cho nó và nàng.”
Ước chừng nửa canh giờ qua đi, cửa lớn phủ nha mới mở.
Tỷ đệ Diệp Hoan mang theo năm người Lý Thần lên công đường.
Trương Mậu Tài nghe nói là người của Thiên Thịnh tửu lâu đến báo quan, hôm qua hắn không đợi được tin tức của Lý Thần liền biết sự tình không tốt, một đêm không ngủ.
Vốn nghĩ Diệp Hoan sẽ sợ mình, nào ngờ Diệp Hoan dám đến báo quan, còn ở cửa phủ nha tạo thanh thế, làm hại hắn không thể không thẩm tra xử lý.
Cách bảy năm gặp lại, tuy nói Trương Mậu Tài lúc này là Thái Thú, nhưng khi đối mặt với Diệp Hoan vẫn không nhịn được chột dạ.
Hơn nữa Diệp Hoan thật sự thay đổi rất nhiều, lúc này càng nhìn gần Diệp Hoan, năm tháng phảng phất không lưu lại bất kỳ nếp nhăn nào trên mặt nàng, ngược lại tô điểm dung nhan mỹ lệ.
Diệp Hoan chỉ làm như không quen Trương Mậu Tài, quy củ hành lễ theo Diệp Thiên Thịnh, sau đó nghe Diệp Thiên Thịnh kể lại chuyện tối hôm qua.
Trong mấy tên đạo tặc, Lý Thần còn từng có lệnh truy nã, có bộ khoái liếc mắt đã nhận ra Lý Thần. Vốn là đào phạm giết người, còn có nhiều dân chúng vây xem, Trương Mậu Tài vì muốn có thanh danh tốt, chỉ đành dựa theo luật phán tội cho năm người Lý Thần.
Thẩm tra xong vụ án, dân chúng lúc này mới yên tâm.
Diệp Hoan và Diệp Thiên Thịnh đi theo sư gia làm ghi chép, chờ Diệp Hoan làm xong quay lại, đã nhìn thấy Trương Mậu Tài đứng ở góc cửa.
Trương Mậu Tài cố ý chờ Diệp Hoan.
Hắn cảm thấy Diệp Hoan chắc hẳn không biết là mình sai khiến Lý Thần.
Trong lòng Trương Mậu Tài rất hỗn loạn, đoán không ra Diệp Hoan đang suy nghĩ gì.
Rõ ràng tướng mạo biến hóa không lớn, nhưng khí chất lại như hai người.
Nhưng hắn phái người về trấn Lâm Thủy hỏi thăm qua, Diệp Hoan vẫn chưa lập gia đình, còn thu dưỡng một đứa bé. Trực giác nói cho hắn biết, Diệp Hoan rất có thể vẫn còn nhớ mãi không quên mình.
Nếu tối hôm qua không thể giải quyết Diệp Hoan, trước mắt lại không có biện pháp nào khác, Trương Mậu Tài tính toán ổn định Diệp Hoan trước.
Hắn khẽ mỉm cười, mở miệng khen ngợi: "Đã lâu không gặp, nàng lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Đại nhân nhận lầm người rồi." Ánh mắt Diệp Hoan né tránh, mím môi nói, "Thiếp thân chẳng qua là một bình dân, chưa từng quen biết đại nhân.”
Diệp Hoan càng nói như vậy, Trương Mậu Tài càng cảm thấy nàng giống như đang giận dỗi, nghĩ thầm tuyệt đối phải thuyết phục được Diệp Hoan, bằng không công danh hắn vất vả gầy dựng lại từ đầu lại sắp biến mất một lần nữa, "Nàng đừng nói thế, chúng ta đã từng rất tốt đẹp mà. Diệp Hoan, hôm nay ta và nàng đều có kết quả tốt, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, được không?"
Diệp Hoan vẫn giả bộ không quen Trương Mậu Tài, thoáng nhìn một vị phu nhân cách đó không xa đi tới, đoán được là phu nhân hiện giờ của hắn, ánh mắt vừa chuyển, e ngại nói, "Đại nhân, ta thật sự không biết ngài đang nói cái gì. Ta và ngài chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, làm gì có quá khứ nào?”
Trương Mậu Tài nóng nảy, tiến lên bắt lấy tay Diệp Hoan, "Diệp Hoan, nàng đừng giả vờ. Nàng không lừa được ta, rõ ràng là nàng không quên được ta, bằng không vì sao không tái giá?"
Sau đó lại giả bộ thâm tình, "Chuyện quá khứ cũng đã qua, nếu nàng nguyện ý, chúng ta vẫn có thể làm phu thê, ngay cả hài tử nàng nhặt về, ta đều nguyện ý bù đắp cho nó và nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.