Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 35:
Triều Dự
17/07/2024
Sau khi Triệu Mỹ Quyên chào hỏi Trần Nguyên xong, bà ta lên xe, phóng đi. Trần Nguyên tiễn xong quay đầu lại nở nụ cười.
"Anh Thành!"
Ôn Thành chỉ nhìn hắn ta một cái, quay người đi vào sân: "Cậu về dọn đồ đi, tôi coi như cậu tự xin nghỉ việc."
Trần Nguyên tỏ vẻ không hiểu: "Anh Thành, em không hiểu ý anh, em nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm."
Bây giờ ông Phương vẫn chưa ra ngoài, Trần Nguyên tuyệt đối không thể mất đi bàn đạp là nhà họ Ôn.
"Cậu không hiểu? Cậu có gì không hiểu?" Ôn Thành nghe vậy tức giận: "Được, tôi hỏi cậu, hôm qua có phải cậu bảo Tiểu Noãn..."
"Anh!"
Ôn Noãn từ trong nhà chạy ra, mặc một chiếc váy liền màu xanh nước biển, thắt lưng màu trắng tôn lên vòng eo thon thả, mái tóc đen nhánh bóng mượt được búi thành hoa, quấn hai sợi dây mảnh, cả người phát sáng, đẹp đến không giống người phàm.
Trần Nguyên dừng động tác mở cửa lại.
"Anh Trần, chào anh." Ôn Noãn cong mắt, hơi nhăn mũi, nhìn Ôn Thành, trách móc nói: "Anh, hai anh vừa nói gì thế, mãi không vào nhà?"
Ôn Thành sợ nhất là Ôn Noãn tiếp xúc với Trần Nguyên, cảnh giác nhét người vào xe con trong sân.
"Không có gì, ngồi vào, chúng ta đi thôi."
Nói xong, hắn ta vặn chìa khóa, đạp ga lao đi.
Khói xe ô tô phả vào mặt Trần Nguyên, trên khoảng đất trống không người chú ý, hắn ta đã thu lại nụ cườii.
—
"Đừng nhìn nữa, đẹp lắm rồi."
Ôn Thành luôn chú ý đến Ôn Noãn ngồi ở ghế phụ, thấy cô vẫn đang hí hửng soi gương, hoàn toàn không bị Trần Nguyên ảnh hưởng, hắn ta cũng bật cười: "Hôm nay chúng ta đi xem dự án, chứ không phải đi thi hoa khôi, ăn diện đẹp thế làm gì?"
Nhìn đâu giống đi công trường? Nhưng Ôn Thành chiều cô, chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt soi mói.
"Anh không hiểu đâu." Ôn Noãn soi gương, hơi mím môi, nở nụ cười nhẹ.
Gặp tổng giám đốc Thịnh thời trẻ, chắc chắn phải ăn mặc lộng lẫy.
Kiếp trước, Ôn Noãn gặp Thịnh Viễn đúng lúc cô khốn cùng nhất, Thịnh Văn Khang còn hay mượn cớ đó để chế giễu cô.
Thật là nực cười, từ bao giờ tiểu thư nhà họ Ôn đến lượt bọn họ giẫm đạp?
Hôm nay, Ôn Noãn đến đây chính là để cho bọn họ thấy phong thái của tiểu thư nhà họ Ôn. Nếu cô có thể quay về thời trẻ, sao có thể coi trọng một ông chú không hiểu phong tình?
"Anh Thành!"
Ôn Thành chỉ nhìn hắn ta một cái, quay người đi vào sân: "Cậu về dọn đồ đi, tôi coi như cậu tự xin nghỉ việc."
Trần Nguyên tỏ vẻ không hiểu: "Anh Thành, em không hiểu ý anh, em nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm."
Bây giờ ông Phương vẫn chưa ra ngoài, Trần Nguyên tuyệt đối không thể mất đi bàn đạp là nhà họ Ôn.
"Cậu không hiểu? Cậu có gì không hiểu?" Ôn Thành nghe vậy tức giận: "Được, tôi hỏi cậu, hôm qua có phải cậu bảo Tiểu Noãn..."
"Anh!"
Ôn Noãn từ trong nhà chạy ra, mặc một chiếc váy liền màu xanh nước biển, thắt lưng màu trắng tôn lên vòng eo thon thả, mái tóc đen nhánh bóng mượt được búi thành hoa, quấn hai sợi dây mảnh, cả người phát sáng, đẹp đến không giống người phàm.
Trần Nguyên dừng động tác mở cửa lại.
"Anh Trần, chào anh." Ôn Noãn cong mắt, hơi nhăn mũi, nhìn Ôn Thành, trách móc nói: "Anh, hai anh vừa nói gì thế, mãi không vào nhà?"
Ôn Thành sợ nhất là Ôn Noãn tiếp xúc với Trần Nguyên, cảnh giác nhét người vào xe con trong sân.
"Không có gì, ngồi vào, chúng ta đi thôi."
Nói xong, hắn ta vặn chìa khóa, đạp ga lao đi.
Khói xe ô tô phả vào mặt Trần Nguyên, trên khoảng đất trống không người chú ý, hắn ta đã thu lại nụ cườii.
—
"Đừng nhìn nữa, đẹp lắm rồi."
Ôn Thành luôn chú ý đến Ôn Noãn ngồi ở ghế phụ, thấy cô vẫn đang hí hửng soi gương, hoàn toàn không bị Trần Nguyên ảnh hưởng, hắn ta cũng bật cười: "Hôm nay chúng ta đi xem dự án, chứ không phải đi thi hoa khôi, ăn diện đẹp thế làm gì?"
Nhìn đâu giống đi công trường? Nhưng Ôn Thành chiều cô, chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt soi mói.
"Anh không hiểu đâu." Ôn Noãn soi gương, hơi mím môi, nở nụ cười nhẹ.
Gặp tổng giám đốc Thịnh thời trẻ, chắc chắn phải ăn mặc lộng lẫy.
Kiếp trước, Ôn Noãn gặp Thịnh Viễn đúng lúc cô khốn cùng nhất, Thịnh Văn Khang còn hay mượn cớ đó để chế giễu cô.
Thật là nực cười, từ bao giờ tiểu thư nhà họ Ôn đến lượt bọn họ giẫm đạp?
Hôm nay, Ôn Noãn đến đây chính là để cho bọn họ thấy phong thái của tiểu thư nhà họ Ôn. Nếu cô có thể quay về thời trẻ, sao có thể coi trọng một ông chú không hiểu phong tình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.