Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 37:
Triều Dự
17/07/2024
Ôn Noãn xách túi, ánh mắt lướt qua hai ông chủ đang chào hỏi Ôn Thành, một người gầy gò nho nhã, trẻ tuổi nhưng hói đầu; một người bụng phệ, cười như Phật Di Lặc.
Không ai giống Thịnh Viễn cả.
Cô bình tĩnh quan sát xung quanh, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có hai ông chủ này.
Chẳng lẽ Thịnh Viễn sau này thay đổi ngoại hình sao?
Thư ký Vương chủ động đi tới, nhỏ giọng giới thiệu: "Ông chủ bên trái dáng người đẫy đà họ Tôn, tên là Tôn Vượng; bên phải là em trai ông ta, Tôn Nhị Vượng. Mảnh đất đang thi công này là do anh em nhà họ Tôn xây dựng."
Hôm qua bận xử lý chuyện của ông Phương, thư ký Vương chưa kịp giới thiệu nhiều tình hình.
"Mảnh đất đang thi công này và mảnh đất đối diện, hai anh em họ đều muốn nhưng bây giờ họ đang thiếu vốn..."
"Khoan đã!" Ôn Noãn ngắt lời hắn ta: "Anh nói ông chủ công trường này họ gì cơ?"
"Tôn, anh em nhà họ Tôn, là người ở thành phố bên cạnh." Thư ký Vương đã chuẩn bị bài rất kỹ.
Ôn Noãn hơi nhíu mày: "Chỉ có hai anh em họ làm thôi sao? Không có đối tác nào khác à?"
"Có một ông chủ nhỏ họ Tống nhưng cũng không phải người thành phố Hải Thị."
Mảnh đất này hơi xa, không có tàu điện ngầm và xe buýt, những người có thế lực ở địa phương đều cảm thấy hơi mạo hiểm.
"Không có ai họ..." Ôn Noãn khẽ hỏi: "Khác nữa không?"
"Sổ dự án mà ông chủ Tôn đưa tới và tài liệu tôi tra được đều không có." Thư ký Vương đẩy đẩy mắt kính: "Nhưng tôi sẽ xuống kiểm tra lại."
"Ừ."
Ôn Thành theo hai ông chủ đi tham quan công trường, Ôn Noãn và thư ký Vương đi theo sau.
Sau chuyện hôm qua, thư ký Vương đã coi cô như người có thể đưa ra quyết định, tiếp tục giới thiệu với cô: "Hiện tại, khoản vay ngân hàng của anh em nhà họ Tôn đã được phê duyệt nhưng nếu họ muốn mua mảnh đất đối diện thì vẫn còn thiếu một khoản."
Đây cũng là một trong những lý do khiến người ngoại tỉnh khó có thể thực hiện dự án, mở rộng thị trường tại địa phương, khoản vay ngân hàng có tính linh hoạt, rất cần đến mối quan hệ và nguồn lực của người dân địa phương.
Không ai giống Thịnh Viễn cả.
Cô bình tĩnh quan sát xung quanh, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có hai ông chủ này.
Chẳng lẽ Thịnh Viễn sau này thay đổi ngoại hình sao?
Thư ký Vương chủ động đi tới, nhỏ giọng giới thiệu: "Ông chủ bên trái dáng người đẫy đà họ Tôn, tên là Tôn Vượng; bên phải là em trai ông ta, Tôn Nhị Vượng. Mảnh đất đang thi công này là do anh em nhà họ Tôn xây dựng."
Hôm qua bận xử lý chuyện của ông Phương, thư ký Vương chưa kịp giới thiệu nhiều tình hình.
"Mảnh đất đang thi công này và mảnh đất đối diện, hai anh em họ đều muốn nhưng bây giờ họ đang thiếu vốn..."
"Khoan đã!" Ôn Noãn ngắt lời hắn ta: "Anh nói ông chủ công trường này họ gì cơ?"
"Tôn, anh em nhà họ Tôn, là người ở thành phố bên cạnh." Thư ký Vương đã chuẩn bị bài rất kỹ.
Ôn Noãn hơi nhíu mày: "Chỉ có hai anh em họ làm thôi sao? Không có đối tác nào khác à?"
"Có một ông chủ nhỏ họ Tống nhưng cũng không phải người thành phố Hải Thị."
Mảnh đất này hơi xa, không có tàu điện ngầm và xe buýt, những người có thế lực ở địa phương đều cảm thấy hơi mạo hiểm.
"Không có ai họ..." Ôn Noãn khẽ hỏi: "Khác nữa không?"
"Sổ dự án mà ông chủ Tôn đưa tới và tài liệu tôi tra được đều không có." Thư ký Vương đẩy đẩy mắt kính: "Nhưng tôi sẽ xuống kiểm tra lại."
"Ừ."
Ôn Thành theo hai ông chủ đi tham quan công trường, Ôn Noãn và thư ký Vương đi theo sau.
Sau chuyện hôm qua, thư ký Vương đã coi cô như người có thể đưa ra quyết định, tiếp tục giới thiệu với cô: "Hiện tại, khoản vay ngân hàng của anh em nhà họ Tôn đã được phê duyệt nhưng nếu họ muốn mua mảnh đất đối diện thì vẫn còn thiếu một khoản."
Đây cũng là một trong những lý do khiến người ngoại tỉnh khó có thể thực hiện dự án, mở rộng thị trường tại địa phương, khoản vay ngân hàng có tính linh hoạt, rất cần đến mối quan hệ và nguồn lực của người dân địa phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.