Xuyên Đến Niên Đại Văn, Vợ Yêu Lão Đại Làm Giàu Mau Chóng
Chương 45:
Triều Dự
17/07/2024
Ôn Noãn cười nhẹ, nghe thấy tiếng cười, Thường Duy Thực giật giật mí mắt, vội vàng lên tiếng.
"Ôn tiểu thư, trước đây cô bảo muốn có cờ khen thưởng giờ có rồi, tôi đang viết đơn xin cho các cô đây. Cô xem lúc nào có thời gian, tôi mang đến nhà máy cho."
Miệng lưỡi Ôn Noãn vốn không tha cho ai, lần này Thường Duy Thực vì cô mà được khen thưởng, có chút yếu thế, không dám trêu chọc cô nữa.
"Buổi sáng ngày mùng 3 tháng sau.."
"... Cô đúng là không khách sáo chút nào." Thường Duy Thực lật lịch làm việc trong tay, nhẹ giọng thương lượng với cô. "Buổi chiều được không, buổi sáng tôi có chút việc."
"Không được, chúng tôi phải mời phóng viên đến chụp ảnh, ánh sáng buổi sáng mới tốt." Ôn Noãn tính toán ngày tháng chuẩn bị lên báo "Nhật báo Hải Thị": "Tuần báo Hải Thị." và "Nguyệt san Hải Thị", hai tờ trước thì dễ nhưng Nguyệt san Hải Thị thường bán vào giữa tháng, phải định bản trước bảy ngày, càng gần thời gian định bản thì tin tức thời sự chính trị càng được ưu tiên.
Cố gắng một phen, liều một phen, Ôn Noãn nhất định phải giành được trang nhất.
"Nếu anh không có thời gian thì để người khác trong đồn cảnh sát đến cũng được. Nhưng anh nhới sắp xếp hai người cao ráo đẹp trai một chút, lên báo cũng tốt cho hình ảnh của các anh hơn." Ôn Noãn bấm điều khiển từ xa bỏ qua đoạn kết phim: "Chúng ta cảnh sát và dân chúng hợp tác, tiếp tục phát huy."
Thường Duy Thực bị cô nói choáng váng, tiện tay ghi vào sổ lịch làm việc: "Biết rồi.."
"Nhưng mà, Ôn tiểu thư, lúc rảnh rỗi cô cũng đừng xem nhiều phim truyền hình, quan tâm đến những người trong nhà máy của cô nhiều hơn đi." Thường Duy Thực vì tình cảm mà nhắc nhở một câu: "Em họ của ông Phương nói rằng họ chọn nhà máy của các cô là vì có người trong nhà máy của các cô cấu kết với họ. Sau khi thành công, còn phải đưa cho người đó năm vạn."
Sở dĩ ông Phương có thể thành công nhiều lần như vậy chủ yếu là nhờ có người bên trong bên ngoài phối hợp.
Thường Duy Thực bắt được chút nhược điểm, liền muốn ra vẻ trước mặt Ôn Noãn.
"Ôn tiểu thư, cô biết người đó là ai không?"
Ôn Noãn cầm điều khiển từ xa, tăng âm lượng tivi: "Đó không phải chuyện cảnh sát các anh nên lo sao? Một tên tội phạm như vậy, các anh không mau đến bắt còn hỏi tôi làm gì?"
"Ôn tiểu thư, trước đây cô bảo muốn có cờ khen thưởng giờ có rồi, tôi đang viết đơn xin cho các cô đây. Cô xem lúc nào có thời gian, tôi mang đến nhà máy cho."
Miệng lưỡi Ôn Noãn vốn không tha cho ai, lần này Thường Duy Thực vì cô mà được khen thưởng, có chút yếu thế, không dám trêu chọc cô nữa.
"Buổi sáng ngày mùng 3 tháng sau.."
"... Cô đúng là không khách sáo chút nào." Thường Duy Thực lật lịch làm việc trong tay, nhẹ giọng thương lượng với cô. "Buổi chiều được không, buổi sáng tôi có chút việc."
"Không được, chúng tôi phải mời phóng viên đến chụp ảnh, ánh sáng buổi sáng mới tốt." Ôn Noãn tính toán ngày tháng chuẩn bị lên báo "Nhật báo Hải Thị": "Tuần báo Hải Thị." và "Nguyệt san Hải Thị", hai tờ trước thì dễ nhưng Nguyệt san Hải Thị thường bán vào giữa tháng, phải định bản trước bảy ngày, càng gần thời gian định bản thì tin tức thời sự chính trị càng được ưu tiên.
Cố gắng một phen, liều một phen, Ôn Noãn nhất định phải giành được trang nhất.
"Nếu anh không có thời gian thì để người khác trong đồn cảnh sát đến cũng được. Nhưng anh nhới sắp xếp hai người cao ráo đẹp trai một chút, lên báo cũng tốt cho hình ảnh của các anh hơn." Ôn Noãn bấm điều khiển từ xa bỏ qua đoạn kết phim: "Chúng ta cảnh sát và dân chúng hợp tác, tiếp tục phát huy."
Thường Duy Thực bị cô nói choáng váng, tiện tay ghi vào sổ lịch làm việc: "Biết rồi.."
"Nhưng mà, Ôn tiểu thư, lúc rảnh rỗi cô cũng đừng xem nhiều phim truyền hình, quan tâm đến những người trong nhà máy của cô nhiều hơn đi." Thường Duy Thực vì tình cảm mà nhắc nhở một câu: "Em họ của ông Phương nói rằng họ chọn nhà máy của các cô là vì có người trong nhà máy của các cô cấu kết với họ. Sau khi thành công, còn phải đưa cho người đó năm vạn."
Sở dĩ ông Phương có thể thành công nhiều lần như vậy chủ yếu là nhờ có người bên trong bên ngoài phối hợp.
Thường Duy Thực bắt được chút nhược điểm, liền muốn ra vẻ trước mặt Ôn Noãn.
"Ôn tiểu thư, cô biết người đó là ai không?"
Ôn Noãn cầm điều khiển từ xa, tăng âm lượng tivi: "Đó không phải chuyện cảnh sát các anh nên lo sao? Một tên tội phạm như vậy, các anh không mau đến bắt còn hỏi tôi làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.