Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 12: Bản Tính Của Cha Mẹ (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Từ Hi đứng dậy đi vào bếp, chuẩn bị nấu cơm, phải tự mình làm để chuyện ghê tởm như ngày hôm qua không xảy ra lần nữa. Còn muốn giở trò xem thường, dù sao cũng quen rồi, chỉ là bây giờ nguyên liệu nấu ăn đơn giản, thuần tự nhiên, còn thiếu đồ ăn mặn.
Từ Hi tay chân lanh lẹ dựa theo phân lượng khẩu phần thường lệ mà chuẩn bị, thì thấy mẹ kế lôi kéo hai đứa em trai cả người ướt sũng, nước nhỏ giọt từ chân trở về.
Sau một hồi gà bay chó sủa, mới chỉnh tề ngồi xuống bàn cơm, không nói nhiều mà trực tiếp ăn cơm.
Ăn cơm xong, Từ Hi quét tước sạch sẽ, thoáng nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của mẹ kế, mày giật giật ‘ách, như là thói quen của bà ta.’
"Đem quần áo tao đi gặt, còn có..." Mặt hất hàm sai khiến dừng lại khi chạm vào ánh mắt Từ Hi.
"Tôi là mẹ của bà à? Tại sao phải giặt cho bà?"
Nghe vậy, Mã Mai Hoa không nhịn được mà chạy đến trước mặt Từ Hi, chỉ vào mặt cô, bắt đầu mắng chửi: “Mày lười chảy thây ra, mày chỉ là đứa ăn bám thôi, sai mày làm chút việc mà mày còn ra sức từ chối, muốn làm đại tiểu thì, thì lăn về thành phố mà làm."
"Ai gọi bà là mẹ, thì mới có nghĩa vụ chăm sóc, nó không phải là con trai bảo bối của bà sao?" Khi lấy Lâm Gia Vượng để chèn ép nguyên chủ, bà ta đã thể hiện sự thân thiết nhất có thể.
“Nó vốn dĩ không phải…” Bà ta chột dạ dừng nói tiếp vì bên cạnh có ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn.
“Huống hồ tôi tính sẽ đi làm, đừng nói tôi là đứa ăn bám.”
Từ Hi: Lời bà ta nói là sai, cô vừa làm việc nhà vừa nấu cơm, có chỗ nào ăn bám chứ.
Từ Hi vừa nói xong, sắc mặt Mã Mai Hoa liền trở nên kỳ quái: "Có phải mày đang coi trọng thanh niên tri thức đúng không, muốn ra vẻ cho ai xem chứ?"
Phản ứng của bà ta nằm ngoài dự đoán của Từ Hi, còn tưởng bà ta sẽ không tin và chế nhạo cô, không nghĩ tư duy bà ta lại du đãng đến tận đâu rồi.
Nguyên chủ thỉnh thoảng đến chỗ một thanh niên trí thức nào đó, cảm thấy đều là phần tử có học, nên có chủ đề chung, hình như đối phương có tình cảm với cô ấy, nhưng cô ấy không có đáp lại.
"Vậy mày cứ đi làm đi, từ nay về sau một cái áo mày cũng không phải giặt,” nói xong bà ta cường cười khinh miệt, phủi phủi quần áo như sợ bẩn, rồi vào phòng nghỉ trưa.
Từ Hi nhìn chiếc áo khoác lao động màu xanh đầy vết vá, chiếc quần thô màu đen của Mã Mai Hoa, lại một lần nữa cảm nhận được sự nghèo khó của gia đình này.
Nhìn vào ống tay áo của mình, 'Hic, cũng chẳng khá hơn là bao'.
Từ Hi tay chân lanh lẹ dựa theo phân lượng khẩu phần thường lệ mà chuẩn bị, thì thấy mẹ kế lôi kéo hai đứa em trai cả người ướt sũng, nước nhỏ giọt từ chân trở về.
Sau một hồi gà bay chó sủa, mới chỉnh tề ngồi xuống bàn cơm, không nói nhiều mà trực tiếp ăn cơm.
Ăn cơm xong, Từ Hi quét tước sạch sẽ, thoáng nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của mẹ kế, mày giật giật ‘ách, như là thói quen của bà ta.’
"Đem quần áo tao đi gặt, còn có..." Mặt hất hàm sai khiến dừng lại khi chạm vào ánh mắt Từ Hi.
"Tôi là mẹ của bà à? Tại sao phải giặt cho bà?"
Nghe vậy, Mã Mai Hoa không nhịn được mà chạy đến trước mặt Từ Hi, chỉ vào mặt cô, bắt đầu mắng chửi: “Mày lười chảy thây ra, mày chỉ là đứa ăn bám thôi, sai mày làm chút việc mà mày còn ra sức từ chối, muốn làm đại tiểu thì, thì lăn về thành phố mà làm."
"Ai gọi bà là mẹ, thì mới có nghĩa vụ chăm sóc, nó không phải là con trai bảo bối của bà sao?" Khi lấy Lâm Gia Vượng để chèn ép nguyên chủ, bà ta đã thể hiện sự thân thiết nhất có thể.
“Nó vốn dĩ không phải…” Bà ta chột dạ dừng nói tiếp vì bên cạnh có ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn.
“Huống hồ tôi tính sẽ đi làm, đừng nói tôi là đứa ăn bám.”
Từ Hi: Lời bà ta nói là sai, cô vừa làm việc nhà vừa nấu cơm, có chỗ nào ăn bám chứ.
Từ Hi vừa nói xong, sắc mặt Mã Mai Hoa liền trở nên kỳ quái: "Có phải mày đang coi trọng thanh niên tri thức đúng không, muốn ra vẻ cho ai xem chứ?"
Phản ứng của bà ta nằm ngoài dự đoán của Từ Hi, còn tưởng bà ta sẽ không tin và chế nhạo cô, không nghĩ tư duy bà ta lại du đãng đến tận đâu rồi.
Nguyên chủ thỉnh thoảng đến chỗ một thanh niên trí thức nào đó, cảm thấy đều là phần tử có học, nên có chủ đề chung, hình như đối phương có tình cảm với cô ấy, nhưng cô ấy không có đáp lại.
"Vậy mày cứ đi làm đi, từ nay về sau một cái áo mày cũng không phải giặt,” nói xong bà ta cường cười khinh miệt, phủi phủi quần áo như sợ bẩn, rồi vào phòng nghỉ trưa.
Từ Hi nhìn chiếc áo khoác lao động màu xanh đầy vết vá, chiếc quần thô màu đen của Mã Mai Hoa, lại một lần nữa cảm nhận được sự nghèo khó của gia đình này.
Nhìn vào ống tay áo của mình, 'Hic, cũng chẳng khá hơn là bao'.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.