Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 11: Bản Tính Của Cha Mẹ (2)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Khi bầu trời dần sáng hơn, cô mới nhẹ nhàng chìm vào mộng đẹp.
Buổi trưa, ngoài trời nắng chói chang.
Từ Hi ngồi trên chiếc ghế đẩu dưới mái hiên suy nghĩ nhiều chuyện, nếu đã tới đây rồi, cô phải nghĩ đến tương lai, cứ tiếp tục mơ màng hồ đồ cũng không phải phong cách của cô, cũng không biết nguyên chủ có xuyên không giống cô không, dù sao thì chuyện kỳ nào mà cô chưa kinh qua chứ.
Cô vẫn còn một số ấn tượng về thời kỳ đặc biệt này. Thành phố tương đối hỗn loạn, nhưng vùng nông thôn ít bị ảnh hưởng. Nguyên chủ đã tốt nghiệp cao trung (cấp 3), bây giờ không thể vào đại học, muốn chờ việc ở thành phố, nhưng lại quá đề cao bản thân, không muốn tự tìm kiếm.
Từ Hi thật ra lại có suy nghĩ khác với cô ấy.
Kỳ thực không khó hiểu khi nguyên chủ có ý nghĩ này, Từ Hi vừa mới tìm được một chiếc gương nhỏ trong phòng, phát hiện thân thể này rất đẹp, mắt hạnh môi hồng, làn da trắng nõn. Cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn cả tiểu gia nhân thanh tú là cô ở kiếp trước, ở thời đại ăn không đủ no này, có được một nước da hồng hào cũng không dễ dàng.
“Nhìn nha đầu này xem, bộ dáng cứ trông cứ như một cô tiểu thư vậy, lại không ngoan ngoãn nghe dạy bảo, may mắn có một người chú tốt.”
"Sao vậy, bà hâm mộ. Đáng tiếc bà không có được một người anh em tốt."
"Haha, kỳ thật người anh em của tôi cũng khá tốt. Không, mấy ngày trước anh em ấy còn tặng đồ ăn cho gia đình tôi đấy."
"Vậy bà còn nói bậy bạ, tôi muốn nói, Mã Mai Hoa cũng rất không dễ dàng, không phải tự mình sinh ra, dạy dỗ cũng không tốt, làm mẹ kế khó quá!"
"Aiz, các bà đã nghe gì chưa, chính là nhà Mai Hoa trước kia ý, hắc hắc ~"
Từ Hi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim lắng nghe mấy bà dì đi ngang qua con đường trước nhà, đang ồn ào bàn tán chuyện bát quái nhà mình.
Từ Hi: "..." Thế mà dám nói xấu trước mặt chính chủ? Lại còn lớn tiếng như vậy.
Điều này cũng bộc lộ sự chất phác của người lao động thời đại này, có bát quái, nhưng không nhiều ác ý, đâu giống như công sở hiện đại, gặp mặt thì mỉm cười hì hì, sau lưng thì lại MMP.
*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
Ở thời đại lao động quang vinh này, vẫn nên là tham gia lao động trước rồi mới tìm cách làm giàu khác.
Không gian trống rỗng, khiến cô luôn cảm thấy bất an.
Nhóm bà cô vừa đi ngang qua chắc đã xong việc, đăng về nhà ăn cơm.
Ở đây chỉ ăn hai bữa một ngày, buổi sáng sớm đã đi làm, nên giữa trưa trở về mới ăn bữa đầu tiên.
Buổi trưa, ngoài trời nắng chói chang.
Từ Hi ngồi trên chiếc ghế đẩu dưới mái hiên suy nghĩ nhiều chuyện, nếu đã tới đây rồi, cô phải nghĩ đến tương lai, cứ tiếp tục mơ màng hồ đồ cũng không phải phong cách của cô, cũng không biết nguyên chủ có xuyên không giống cô không, dù sao thì chuyện kỳ nào mà cô chưa kinh qua chứ.
Cô vẫn còn một số ấn tượng về thời kỳ đặc biệt này. Thành phố tương đối hỗn loạn, nhưng vùng nông thôn ít bị ảnh hưởng. Nguyên chủ đã tốt nghiệp cao trung (cấp 3), bây giờ không thể vào đại học, muốn chờ việc ở thành phố, nhưng lại quá đề cao bản thân, không muốn tự tìm kiếm.
Từ Hi thật ra lại có suy nghĩ khác với cô ấy.
Kỳ thực không khó hiểu khi nguyên chủ có ý nghĩ này, Từ Hi vừa mới tìm được một chiếc gương nhỏ trong phòng, phát hiện thân thể này rất đẹp, mắt hạnh môi hồng, làn da trắng nõn. Cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn cả tiểu gia nhân thanh tú là cô ở kiếp trước, ở thời đại ăn không đủ no này, có được một nước da hồng hào cũng không dễ dàng.
“Nhìn nha đầu này xem, bộ dáng cứ trông cứ như một cô tiểu thư vậy, lại không ngoan ngoãn nghe dạy bảo, may mắn có một người chú tốt.”
"Sao vậy, bà hâm mộ. Đáng tiếc bà không có được một người anh em tốt."
"Haha, kỳ thật người anh em của tôi cũng khá tốt. Không, mấy ngày trước anh em ấy còn tặng đồ ăn cho gia đình tôi đấy."
"Vậy bà còn nói bậy bạ, tôi muốn nói, Mã Mai Hoa cũng rất không dễ dàng, không phải tự mình sinh ra, dạy dỗ cũng không tốt, làm mẹ kế khó quá!"
"Aiz, các bà đã nghe gì chưa, chính là nhà Mai Hoa trước kia ý, hắc hắc ~"
Từ Hi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim lắng nghe mấy bà dì đi ngang qua con đường trước nhà, đang ồn ào bàn tán chuyện bát quái nhà mình.
Từ Hi: "..." Thế mà dám nói xấu trước mặt chính chủ? Lại còn lớn tiếng như vậy.
Điều này cũng bộc lộ sự chất phác của người lao động thời đại này, có bát quái, nhưng không nhiều ác ý, đâu giống như công sở hiện đại, gặp mặt thì mỉm cười hì hì, sau lưng thì lại MMP.
*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
Ở thời đại lao động quang vinh này, vẫn nên là tham gia lao động trước rồi mới tìm cách làm giàu khác.
Không gian trống rỗng, khiến cô luôn cảm thấy bất an.
Nhóm bà cô vừa đi ngang qua chắc đã xong việc, đăng về nhà ăn cơm.
Ở đây chỉ ăn hai bữa một ngày, buổi sáng sớm đã đi làm, nên giữa trưa trở về mới ăn bữa đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.