Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 18: Cãi Nhau (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Người cầm cuốc múa may phía trước được 8 điểm công, còn những người như cha Lâm lên núi chặt cây được 10 điểm công.
Ruộng khoai lang đỏ nằm trong một mảnh ruộng trên sườn đồi, trong núi rừng có rất nhiều người bận rộn làm việc, làm Từ Hi không khỏi ghen tị đỏ mắt.
Đó là rừng sơn trà đã được trưởng thôn và dân làng nỗ lực trồng trọt trước mọi sự phản đối, giờ đây nó đã trở thành nguồn thu nhập quan trọng của thôn.
Bởi vì quý hiếm và giàu dinh dưỡng nên giá thu mua của Cung Tiêu Xã rất cao. Hầu hết phụ nữ trong thôn đều bận rộn ở đó, mỗi ngày được 5 điểm công.
*Cung Tiêu Xã: Viết tắt của "Cung cấp và tiêu thụ xã" trong tiếng Trung Quốc. Đây là một tổ chức kinh tế thuộc hệ thống quản lý của Trung Quốc, đặc biệt phổ biến trong thời kỳ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ những năm 1950 đến những năm 1980.
Bỏ qua nhiệt độ thời tiết mà nói, Từ Hi hoàn thành công việc một cách dễ dàng giữa tiếng nói chuyện rôm rả của đám con nít.
Vừa phát hiện nước nhầy trên tay không thể rửa sạch được, thấy bọn trẻ con đều đang kì bàn tay đỏ bừng bên bờ suối, khóe miệng Từ Hi co giật.
Vẫn nên nhận mệnh mà học theo thôi, tìm một nắm cát, vừa xoa vừa nhe răng trợn mắt, dáng vẻ quái dị của cô khiến lũ trẻ bên cạnh cười nhạo không ngừng.
Nhìn những dấu vết mờ nhạt để lại trên lòng bàn tay, tâm tình Từ Hi vẫn rất vui vẻ, so với bị điện giật tóc bốc khói, bị khối băng và cầu lửa truy đuổi chí mạng, thì an nhàn hơn nhiều.
Không cần phải căng thẳng khi ở ngoài tự nhiên nữa, giờ đây cô cảm thấy mình có thể dơ hai tay ra nhẹ nhàng đón gió mà không cần sử dụng bất kỳ dị năng nào, nhưng kết cục có thể không quá mỹ miều.
"Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, thật sự là chị hả, chị tới làm việc, sao mấy ngày trước chị không có nói chuyện này?"
Người lên tiếng là một cô gái nhìn chừng 16/17 tuổi, quần áo cũ nát, sắc mặt hơi tái nhợt, cô ấy vội chạy đến, cười rạng rỡ với Từ Hi.
Đây là người bạn hiếm hoi trong thôn mà nguyên chủ nói chuyện, tên là Thái Hoa.
Từ Hi cũng cười: “Chị cứ mãi ở nhà sao được?”
"Em hiểu rồi, có phải mẹ kế có ép chị phải không, trong thành phố vẫn không có tin tức tuyển dụng sao? Chị có học thức như vậy, làm ruộng thật đáng tiếc, đáng lẽ phải làm công nhân trong thành phố mới phải."
“Những thanh niên trí thức còn có học thức hơn chị nhiều, không phải cũng xuống ruộng làm việc sao? Hơn nữa, việc chị làm cũng nhẹ nhàng, không mệt mỏi”. Nói xong, cô liền giơ tay phủi lá rụng trên đầu Thái Hoa xuống.
"Nói cũng đúng." Thái Hoa cười khờ khạo đáp lại.
Từ Hi nhớ đến hoàn cảnh của Thái Hoa, lo lắng hỏi: "Em thế nào rồi?"
“Vẫn thế thôi”, miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại suy sút.
Từ Hi cau mày: “Bố em lại phát điên hả?”
Ruộng khoai lang đỏ nằm trong một mảnh ruộng trên sườn đồi, trong núi rừng có rất nhiều người bận rộn làm việc, làm Từ Hi không khỏi ghen tị đỏ mắt.
Đó là rừng sơn trà đã được trưởng thôn và dân làng nỗ lực trồng trọt trước mọi sự phản đối, giờ đây nó đã trở thành nguồn thu nhập quan trọng của thôn.
Bởi vì quý hiếm và giàu dinh dưỡng nên giá thu mua của Cung Tiêu Xã rất cao. Hầu hết phụ nữ trong thôn đều bận rộn ở đó, mỗi ngày được 5 điểm công.
*Cung Tiêu Xã: Viết tắt của "Cung cấp và tiêu thụ xã" trong tiếng Trung Quốc. Đây là một tổ chức kinh tế thuộc hệ thống quản lý của Trung Quốc, đặc biệt phổ biến trong thời kỳ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ những năm 1950 đến những năm 1980.
Bỏ qua nhiệt độ thời tiết mà nói, Từ Hi hoàn thành công việc một cách dễ dàng giữa tiếng nói chuyện rôm rả của đám con nít.
Vừa phát hiện nước nhầy trên tay không thể rửa sạch được, thấy bọn trẻ con đều đang kì bàn tay đỏ bừng bên bờ suối, khóe miệng Từ Hi co giật.
Vẫn nên nhận mệnh mà học theo thôi, tìm một nắm cát, vừa xoa vừa nhe răng trợn mắt, dáng vẻ quái dị của cô khiến lũ trẻ bên cạnh cười nhạo không ngừng.
Nhìn những dấu vết mờ nhạt để lại trên lòng bàn tay, tâm tình Từ Hi vẫn rất vui vẻ, so với bị điện giật tóc bốc khói, bị khối băng và cầu lửa truy đuổi chí mạng, thì an nhàn hơn nhiều.
Không cần phải căng thẳng khi ở ngoài tự nhiên nữa, giờ đây cô cảm thấy mình có thể dơ hai tay ra nhẹ nhàng đón gió mà không cần sử dụng bất kỳ dị năng nào, nhưng kết cục có thể không quá mỹ miều.
"Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt, thật sự là chị hả, chị tới làm việc, sao mấy ngày trước chị không có nói chuyện này?"
Người lên tiếng là một cô gái nhìn chừng 16/17 tuổi, quần áo cũ nát, sắc mặt hơi tái nhợt, cô ấy vội chạy đến, cười rạng rỡ với Từ Hi.
Đây là người bạn hiếm hoi trong thôn mà nguyên chủ nói chuyện, tên là Thái Hoa.
Từ Hi cũng cười: “Chị cứ mãi ở nhà sao được?”
"Em hiểu rồi, có phải mẹ kế có ép chị phải không, trong thành phố vẫn không có tin tức tuyển dụng sao? Chị có học thức như vậy, làm ruộng thật đáng tiếc, đáng lẽ phải làm công nhân trong thành phố mới phải."
“Những thanh niên trí thức còn có học thức hơn chị nhiều, không phải cũng xuống ruộng làm việc sao? Hơn nữa, việc chị làm cũng nhẹ nhàng, không mệt mỏi”. Nói xong, cô liền giơ tay phủi lá rụng trên đầu Thái Hoa xuống.
"Nói cũng đúng." Thái Hoa cười khờ khạo đáp lại.
Từ Hi nhớ đến hoàn cảnh của Thái Hoa, lo lắng hỏi: "Em thế nào rồi?"
“Vẫn thế thôi”, miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại suy sút.
Từ Hi cau mày: “Bố em lại phát điên hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.