Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 6: Cây Hạt Dẻ Đáng Sợ (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
24/04/2024
Ăn xong một miếng cơm, nhìn đống khoai lang bên dưới, Từ Hi cạn lời, bảo sao xới cơm cho cô, nguyên lai chờ cô sinh ý ở ngay đây.
Tất nhiên cô biết bát cơm của mình bị động tay động chân, việc này có thể nhịn sao?
Dù sao thì cô cũng nhịn không nổi.
“Nhà chúng ta hết lương thực rồi sao, sao chỉ có vài hạt gạo như cho gà ăn thế này?”
"Đang nói chuyện với ai vậy, thật không biết lớn nhỏ, tao và bố mày mỗi ngày đều rất vất vả, về đến nhà còn phải hầu hạ mày, đã nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ mình là đại tiểu thư ở thành phố hả? Không ăn thì thôi" Mẹ kế nổi giận đùng đùng tiếp lời.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm ăn cơm." Lâm Vĩnh Anh, bố ruột của nguyên chủ, chân tay luống cuống cố giảng hoà.
Lúc này, một bàn tay đen sạm từ bên cạnh duỗi ra, kèm theo một giọng nói: "Không muốn ăn thì đưa cho tôi, tôi còn chưa no à?"
Ánh mắt Từ Hi sắc bén. Tốt lắm, chị đây còn chưa tính sổ với nhóc con, đây là nhóc tự dâng mình đến cửa đấy.
Cô giơ tay hất tay nó ra rồi ném đôi đũa xuống bàn.
“Đang nói chuyện với ai vậy? Thật không biết tôn ti trật tự mà, bố mày mỗi ngày làm việc đến chết đi sống lại, còn không phải chỉ để cho chúng ta có cơm ăn sao? Không được ăn no liền không biết xấu hổ oán trách, không biết quý trọng thì đừng có mà ăn", nói rồi duỗi tay lấy bát cơm trước mặt Lâm Gia Vượng.
Lâm Gia Vượng bị đánh đỏ cả tay, vốn dĩ định gào lên nhưng lại bị ánh mắt của chị gái áp chế.
Lâm Hiểu Nguyệt bình thường rất ngoan ngoãn phục tùng nó, những chuyện như này xảy ra thì thường tích cơm cho nó ăn.
Hôm nay sao vậy, chị gái không thương nó nữa, lại còn đổ oan cho nó, nói nó chỉ biết oán trách bố không cho nó ăn no!
Ngay cả người bố thường ngày hiền lành cũng trừng mắt nhìn nó với vẻ không hài lòng.
Lâm Gia Vượng không khỏi uỷ khuất mà oà khóc, một giọng nói lạnh lùng truyền đến bên cạnh nó, "Không được khóc, ồn ào muốn chết." Một giọng điệu gay gắt mà anh chưa bao giờ nghe bóp nghẹt thanh quản của nó.
Lâm Gia Vượng rụt cổ, không dám nhìn chị gái, người đối xử với nó hoàn toàn khác với bình thường.
Khả năng vừa rồi suy nghĩ quá độ về hoàn cảnh của nguyên chủ, nhưng bây giờ cũng chẳng thèm liếc nhìn kẻ đầu sỏ một cái.
"Sao mày còn cướp cơm của em trai? Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, có biết không?" Lời nói của mẹ kế dường như đã truyền cho Lâm Gia Vượng dũng khí vô tận, nó vội vàng giật lấy bát cơm của chính mình.
Từ Hi không ngăn cản, cũng không thích bát cơm độn. Hơn bát cơm chủ yếu toàn là khoai lang.
Quả nhiên chỉ có lời nói dễ nghe, cái gì mà đối đãi như con ruột, chỉ có mỗi bát cơm của con ruột là tràn đầy cơm tẻ mà thôi.
Tất nhiên cô biết bát cơm của mình bị động tay động chân, việc này có thể nhịn sao?
Dù sao thì cô cũng nhịn không nổi.
“Nhà chúng ta hết lương thực rồi sao, sao chỉ có vài hạt gạo như cho gà ăn thế này?”
"Đang nói chuyện với ai vậy, thật không biết lớn nhỏ, tao và bố mày mỗi ngày đều rất vất vả, về đến nhà còn phải hầu hạ mày, đã nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ mình là đại tiểu thư ở thành phố hả? Không ăn thì thôi" Mẹ kế nổi giận đùng đùng tiếp lời.
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm ăn cơm." Lâm Vĩnh Anh, bố ruột của nguyên chủ, chân tay luống cuống cố giảng hoà.
Lúc này, một bàn tay đen sạm từ bên cạnh duỗi ra, kèm theo một giọng nói: "Không muốn ăn thì đưa cho tôi, tôi còn chưa no à?"
Ánh mắt Từ Hi sắc bén. Tốt lắm, chị đây còn chưa tính sổ với nhóc con, đây là nhóc tự dâng mình đến cửa đấy.
Cô giơ tay hất tay nó ra rồi ném đôi đũa xuống bàn.
“Đang nói chuyện với ai vậy? Thật không biết tôn ti trật tự mà, bố mày mỗi ngày làm việc đến chết đi sống lại, còn không phải chỉ để cho chúng ta có cơm ăn sao? Không được ăn no liền không biết xấu hổ oán trách, không biết quý trọng thì đừng có mà ăn", nói rồi duỗi tay lấy bát cơm trước mặt Lâm Gia Vượng.
Lâm Gia Vượng bị đánh đỏ cả tay, vốn dĩ định gào lên nhưng lại bị ánh mắt của chị gái áp chế.
Lâm Hiểu Nguyệt bình thường rất ngoan ngoãn phục tùng nó, những chuyện như này xảy ra thì thường tích cơm cho nó ăn.
Hôm nay sao vậy, chị gái không thương nó nữa, lại còn đổ oan cho nó, nói nó chỉ biết oán trách bố không cho nó ăn no!
Ngay cả người bố thường ngày hiền lành cũng trừng mắt nhìn nó với vẻ không hài lòng.
Lâm Gia Vượng không khỏi uỷ khuất mà oà khóc, một giọng nói lạnh lùng truyền đến bên cạnh nó, "Không được khóc, ồn ào muốn chết." Một giọng điệu gay gắt mà anh chưa bao giờ nghe bóp nghẹt thanh quản của nó.
Lâm Gia Vượng rụt cổ, không dám nhìn chị gái, người đối xử với nó hoàn toàn khác với bình thường.
Khả năng vừa rồi suy nghĩ quá độ về hoàn cảnh của nguyên chủ, nhưng bây giờ cũng chẳng thèm liếc nhìn kẻ đầu sỏ một cái.
"Sao mày còn cướp cơm của em trai? Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, có biết không?" Lời nói của mẹ kế dường như đã truyền cho Lâm Gia Vượng dũng khí vô tận, nó vội vàng giật lấy bát cơm của chính mình.
Từ Hi không ngăn cản, cũng không thích bát cơm độn. Hơn bát cơm chủ yếu toàn là khoai lang.
Quả nhiên chỉ có lời nói dễ nghe, cái gì mà đối đãi như con ruột, chỉ có mỗi bát cơm của con ruột là tràn đầy cơm tẻ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.