Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 7: Cơm Khoai Lang Đỏ (1)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Thời điểm mẹ kế mới gả đến, người ta nói bà ta không thể có con vì đây là cuộc hôn nhân thứ hai, bà ta thực sự đã nuôi dạy Lâm Gia Vượng như con ruột của mình.
Sau này, khi tự sinh con trai, đãi ngộ liền khác biệt rõ ràng.
Mặt ngoài vẫn đối xử tốt với Lâm Gia Vượng, vì còn muốn dùng nó để đối phó với Lâm Hiểu Nguyệt.
Thế cho nên Lâm Gia Vượng luôn xem bà ta như mẹ ruột, khả năng đã biết được sự thật từ trong miệng người khác, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.
Vì chuyện này mà hôm qua hai chị em đã cãi nhau.
Lâm Hiểu Nguyệt chắc chắn đã rất thương tâm tuyệt vọng. Vì người em trai này mà cô ấy đã mất đi người mẹ cô yêu thương nhất, em trai thế mà không chịu thừa nhận bà ấy.
Mẹ cô ấy hiền lành như vậy, cũng không biết có hối hận hay không.
Từ Hi gắp hai miếng cơm trên mặt bát cho vào miệng, để lộ ra phía dưới đầy khoai lang đỏ cho bố xem.
Sắc mặt Lâm Vĩnh An thay đổi, thoáng nhìn qua Mã Mai Hoa đang chột dạ, trầm mặt nói:
"Mã Mai Hoa, bà đang làm gì vậy, không phải mới được chia lương thực sao? Sao lại cấp cho Hiểu Nguyệt ít như vậy.”
Sau đó ông đẩy Mã Mai Hoa mà nói: "Đi xới cho Hiểu Nguyệt một bát cơm mới, mau lên"
“Hết rồi.” Người mẹ kế lẩm bẩm không phục.
Một người thành thật lương thiện ngày thường, khi đề cập đến chuyện con gái, đều không cho bà ta sắc mặt tốt.
Lâm Hiểu Nguyệt cũng vì có bố yêu thương, nuôi thành cái dạng đanh đá, nên mới dám đối nghịch với mẹ kế.
Thời điểm mẹ kế mới gả đến, nguyên chủ thực sự thích bà ta, thậm chí còn gọi bà ta là mẹ, bà ta đối với hai chị em rất tốt.
Không ngờ mọi chuyện thay đổi sau khi mẹ kế mang thai, bà ta giao toàn bộ việc nhà cho cô ấy, còn ngăn cản cô ấy tiếp tục đi học.
Cô ấy bị bố mẹ dưỡng thành cái tính kiêu căng nên bản nhịn không nổi. Những cuộc cãi vã hết lần này đến lần khác khiến hảo cảm của cô ấy về mẹ kế hầu như không còn.
“Con ăn của bố đi.” Một bát cơm được đưa tới trước mặt Từ Hi.
"Không được, ông làm việc vất vả như vậy, không ăn cơm thì thân thể sao mà chịu được?" Từ Hi chưa kịp từ chối, giọng mẹ kế đã vang lên.
“Vậy thì đưa bát của bà cho Hiểu Nguyệt.” Nhìn thấy vẻ mặt bất bình của Mã Mai Hoa, nói thêm một câu: “Bà tự đi nấu thêm cho mình đi.”
Từ Hi bưng bát cơm mà mẹ kế còn chưa kịp động đũa lên, bắt đầu ăn.
Về lý, trong bát bà ta cũng có cơm trắng, đối với bản thân còn khá tốt, cũng quá tiêu chuẩn kép, đổi thành người khác thì cũng làm ầm lên thôi, chứ đừng nói đến Từ Hi đang đói bụng.
Sau này, khi tự sinh con trai, đãi ngộ liền khác biệt rõ ràng.
Mặt ngoài vẫn đối xử tốt với Lâm Gia Vượng, vì còn muốn dùng nó để đối phó với Lâm Hiểu Nguyệt.
Thế cho nên Lâm Gia Vượng luôn xem bà ta như mẹ ruột, khả năng đã biết được sự thật từ trong miệng người khác, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.
Vì chuyện này mà hôm qua hai chị em đã cãi nhau.
Lâm Hiểu Nguyệt chắc chắn đã rất thương tâm tuyệt vọng. Vì người em trai này mà cô ấy đã mất đi người mẹ cô yêu thương nhất, em trai thế mà không chịu thừa nhận bà ấy.
Mẹ cô ấy hiền lành như vậy, cũng không biết có hối hận hay không.
Từ Hi gắp hai miếng cơm trên mặt bát cho vào miệng, để lộ ra phía dưới đầy khoai lang đỏ cho bố xem.
Sắc mặt Lâm Vĩnh An thay đổi, thoáng nhìn qua Mã Mai Hoa đang chột dạ, trầm mặt nói:
"Mã Mai Hoa, bà đang làm gì vậy, không phải mới được chia lương thực sao? Sao lại cấp cho Hiểu Nguyệt ít như vậy.”
Sau đó ông đẩy Mã Mai Hoa mà nói: "Đi xới cho Hiểu Nguyệt một bát cơm mới, mau lên"
“Hết rồi.” Người mẹ kế lẩm bẩm không phục.
Một người thành thật lương thiện ngày thường, khi đề cập đến chuyện con gái, đều không cho bà ta sắc mặt tốt.
Lâm Hiểu Nguyệt cũng vì có bố yêu thương, nuôi thành cái dạng đanh đá, nên mới dám đối nghịch với mẹ kế.
Thời điểm mẹ kế mới gả đến, nguyên chủ thực sự thích bà ta, thậm chí còn gọi bà ta là mẹ, bà ta đối với hai chị em rất tốt.
Không ngờ mọi chuyện thay đổi sau khi mẹ kế mang thai, bà ta giao toàn bộ việc nhà cho cô ấy, còn ngăn cản cô ấy tiếp tục đi học.
Cô ấy bị bố mẹ dưỡng thành cái tính kiêu căng nên bản nhịn không nổi. Những cuộc cãi vã hết lần này đến lần khác khiến hảo cảm của cô ấy về mẹ kế hầu như không còn.
“Con ăn của bố đi.” Một bát cơm được đưa tới trước mặt Từ Hi.
"Không được, ông làm việc vất vả như vậy, không ăn cơm thì thân thể sao mà chịu được?" Từ Hi chưa kịp từ chối, giọng mẹ kế đã vang lên.
“Vậy thì đưa bát của bà cho Hiểu Nguyệt.” Nhìn thấy vẻ mặt bất bình của Mã Mai Hoa, nói thêm một câu: “Bà tự đi nấu thêm cho mình đi.”
Từ Hi bưng bát cơm mà mẹ kế còn chưa kịp động đũa lên, bắt đầu ăn.
Về lý, trong bát bà ta cũng có cơm trắng, đối với bản thân còn khá tốt, cũng quá tiêu chuẩn kép, đổi thành người khác thì cũng làm ầm lên thôi, chứ đừng nói đến Từ Hi đang đói bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.