Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 15: Chuẩn Bị Đi Làm (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Mặc dù cô cảm thấy mình phải làm việc nặng hơn chút, nhưng ai lại muốn mỗi ngày đều làm mệt như chó chết chứ?
Sau khi tạm biệt đại đội trưởng, Từ Hi về nhà, tìm một chiếc mũ rơm bị hỏng, thay quần áo vá, tích cực chuẩn bị bắt đầu công việc.
Khi một bóng người quen thuộc đi ngang qua cửa, Từ Hi gọi nó lại: "Đại Trụ đi làm à.”
“Vâng.” Đại Trụ ngơ ngác gật đầu.
"Vậy đi cùng nhau đi, chị làm công việc giống em đấy."
"Loại công việc gì đấy, chị Hiểu Nguyệt?"
Chết, lỡ miệng: “Chính là công việc kiếm sống giống em ấy, lát nữa nhớ chỉ dạy chị nhé, Đại Trụ.”
Đại Trụ ngượng ngùng gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhưng chị Hiểu Nguyệt à, không phải chị nói chị lên thành phố làm việc sao? Bây giờ trời nóng như vậy, liệu chị chịu được không?”
Từ Hi tự tin nói: "Này, em cứ chờ xem đi, đúng rồi, bà em thế nào rồi, có muốn đưa bà đi bệnh viện không?"
"Không sao đâu ạ, bà em khoẻ rồi, chị Hiểu Nguyệt giúp em bảo quản đồ vật kia nhé"
Từ Hi cảm giác thời điểm Đại Trụ khi nói lời này trông không vui lắm, ngược lại cảm thấy lạnh lùng và tâm trạng bối rối phức tạp.
Cô không truy hỏi đến cùng, ai cũng có bộ mặt mà người ta không biết, chỉ là cậu bé này phải gánh vác gánh nặng nuôi gia đình quá sớm.
Thời điểm đi theo Đại Trụ ra đồng, trên đường gặp rất nhiều người trong thôn, sau khi chào hỏi qua lại, vẻ mặt tò mò khi nghe Từ Hi giải thích, phần lớn đều tỏ ra khoan dung và động viên, đương nhiên ngữ khí không quá dễ nghe.
"Bố cháu không phải coi cháu như báu vật sao? Ông ấy bằng lòng để một cô gái như cháu phải chịu khổ sao, nha đầu này, học nhiều như vậy cũng không biết để làm gì." Giọng nói sắc nhọn đặc biệt chói tai.
Người nói là Triệu Chiêu Đệ, con dâu của ông Lý đồ tể (tức mổ bán thịt) trong thôn, nổi danh là người đàn bà ba hoa trong thôn, tính cách đanh đá, không biết nói lý, còn thừa hưởng tính trọng nam khinh nữ nghiêm trọng từ nhà mẹ đẻ, con gái trong nhà như nha hoàn, cô ta chỉ chăm sóc hai đứa con trai thôi.
"Triệu Chiêu Đệ, cô câm cái mồm thúi của cô lại, khuê nữ nhà họ Lâm chúng ta, sủng ái nuôi dưỡng thế nào, cũng cần cô quản sao." Nói xong, cô ấy còn vỗ vỗ vai Từ Hi, tỏ ý an ủi.
Đây là dì của Lâm Hiểu Nguyệt, Vương Tiểu Yến, thoạt nhìn cô ấy vẻ khoảng 30 tuổi và khá thanh tú. Cô ấy chắc chắn đã nghe thấy những lời nói trước đó, nên đã lao tới giúp đỡ.
Có lẽ là thấy cháu gái mất mẹ, quan hệ với mẹ kế không tốt, nên cô ấy vẫn luôn chiếu cố Lâm Hiểu Nguyệt.
"Nói thì dứt khoát đấy, cô lại không phải người bỏ tiền ra nuôi, đương nhiên nói ra nhẹ nhàng rồi.” Triệu Chiêu Đệ bĩu môi.
Sau khi tạm biệt đại đội trưởng, Từ Hi về nhà, tìm một chiếc mũ rơm bị hỏng, thay quần áo vá, tích cực chuẩn bị bắt đầu công việc.
Khi một bóng người quen thuộc đi ngang qua cửa, Từ Hi gọi nó lại: "Đại Trụ đi làm à.”
“Vâng.” Đại Trụ ngơ ngác gật đầu.
"Vậy đi cùng nhau đi, chị làm công việc giống em đấy."
"Loại công việc gì đấy, chị Hiểu Nguyệt?"
Chết, lỡ miệng: “Chính là công việc kiếm sống giống em ấy, lát nữa nhớ chỉ dạy chị nhé, Đại Trụ.”
Đại Trụ ngượng ngùng gật đầu: “Đương nhiên rồi, nhưng chị Hiểu Nguyệt à, không phải chị nói chị lên thành phố làm việc sao? Bây giờ trời nóng như vậy, liệu chị chịu được không?”
Từ Hi tự tin nói: "Này, em cứ chờ xem đi, đúng rồi, bà em thế nào rồi, có muốn đưa bà đi bệnh viện không?"
"Không sao đâu ạ, bà em khoẻ rồi, chị Hiểu Nguyệt giúp em bảo quản đồ vật kia nhé"
Từ Hi cảm giác thời điểm Đại Trụ khi nói lời này trông không vui lắm, ngược lại cảm thấy lạnh lùng và tâm trạng bối rối phức tạp.
Cô không truy hỏi đến cùng, ai cũng có bộ mặt mà người ta không biết, chỉ là cậu bé này phải gánh vác gánh nặng nuôi gia đình quá sớm.
Thời điểm đi theo Đại Trụ ra đồng, trên đường gặp rất nhiều người trong thôn, sau khi chào hỏi qua lại, vẻ mặt tò mò khi nghe Từ Hi giải thích, phần lớn đều tỏ ra khoan dung và động viên, đương nhiên ngữ khí không quá dễ nghe.
"Bố cháu không phải coi cháu như báu vật sao? Ông ấy bằng lòng để một cô gái như cháu phải chịu khổ sao, nha đầu này, học nhiều như vậy cũng không biết để làm gì." Giọng nói sắc nhọn đặc biệt chói tai.
Người nói là Triệu Chiêu Đệ, con dâu của ông Lý đồ tể (tức mổ bán thịt) trong thôn, nổi danh là người đàn bà ba hoa trong thôn, tính cách đanh đá, không biết nói lý, còn thừa hưởng tính trọng nam khinh nữ nghiêm trọng từ nhà mẹ đẻ, con gái trong nhà như nha hoàn, cô ta chỉ chăm sóc hai đứa con trai thôi.
"Triệu Chiêu Đệ, cô câm cái mồm thúi của cô lại, khuê nữ nhà họ Lâm chúng ta, sủng ái nuôi dưỡng thế nào, cũng cần cô quản sao." Nói xong, cô ấy còn vỗ vỗ vai Từ Hi, tỏ ý an ủi.
Đây là dì của Lâm Hiểu Nguyệt, Vương Tiểu Yến, thoạt nhìn cô ấy vẻ khoảng 30 tuổi và khá thanh tú. Cô ấy chắc chắn đã nghe thấy những lời nói trước đó, nên đã lao tới giúp đỡ.
Có lẽ là thấy cháu gái mất mẹ, quan hệ với mẹ kế không tốt, nên cô ấy vẫn luôn chiếu cố Lâm Hiểu Nguyệt.
"Nói thì dứt khoát đấy, cô lại không phải người bỏ tiền ra nuôi, đương nhiên nói ra nhẹ nhàng rồi.” Triệu Chiêu Đệ bĩu môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.