Xuyên Đến Thập Niên 60: Lén Lút Làm Ruộng Và Kiếm Thật Nhiều Tiền
Chương 9: Cơm Khoai Lang Đỏ (3)
Dư Nhiên Tự Ngã
26/08/2024
Thời điểm đi ngang qua nhà bếp, còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hình như hai mẹ con đang ăn, tầm mắt nhìn thấy Từ Hi nhìn sang, cửa bếp đã đóng sầm lại.
Từ Hi cũng không thèm quan tâm, đi về phòng đóng cửa lại.
Mở cái bọc giấy ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng. Nhớ lại hành vi của Lâm Hiểu Nguyệt, Từ Hi muốn gọi cô ấy một tiếng là "gan lớn".
Trong thời đại mà giao dịch tư nhân được coi là "đầu cơ trục lợi", việc mua bán cá nhân bị bắt chính là trọng tội.
Đại Trụ không biết từ đâu nghe được tin tức, có lẽ lần trước đói quá không chịu nổi nên nó đưa một chiếc nhẫn bạc cho chị hàng xóm đối xử dịu dàng với mình, nhờ cô ấy giúp đổi lấy lương thực.
Đôi mắt đói khát tràn đầy hy vọng, dù sao thì cuối cùng, nguyên chủ đã mạo hiểm đổi lương thực ở chợ đen cho nó, bất chấp nó nói gì.
Từ Hi nhìn chiếc nhẫn vàng, nhất thời không nói nên lời, trước tiên cô không dám chắc có đến chợ đen hay không, những thứ như thuốc men này hẳn là đi bệnh viện mới có.
Bệnh của bà ngoại Đại Trụ là bệnh cũ, hẳn cũng không vội, chỉ là cô không biết giá vàng hiện nay là bao nhiêu.
Đúng rồi, nói đến nơi cất giấu tiền riêng của nguyên chủ, cô đã không có khái niệm về tiền trong nhiều năm, nên thực sự bỏ qua chuyện quan trọng này.
Từ Hi có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên dễ dàng tìm ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ấy, tổng cộng là 21,5 tệ.
Từ Hi có chút ngạc nhiên. Ở thời đại này, lương trung bình hàng tháng của một công nhân chỉ có mười mấy hào, một gia đình ở nông thôn cũng chỉ nhận được mấy chục tệ một năm, đây thực sự là một số tiền rất lớn.
"Cốc cốc cốc"
Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, Từ Hi vội vàng cất nhẫn và tiền vào không gian, rồi cẩn thận mở cửa ra.
Bố của nguyên chủ đang đứng ở bên ngoài cửa, tay chưa kịp thu lại, đại khái không ngờ con gái mình lại mở cửa nhanh như vậy.
"Hiểu Nguyệt, con có chỗ nào không khỏe hả, sao lại đóng cửa sớm như vậy?"
Nhìn bầu trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, ông thấy bình thường ánh nến trong phòng con gái sẽ sáng đến rất khuya, nên mới cố ý hỏi một chút.
"Không có việc gì ạ." Từ Hi đơn giản nói một câu cho có lệ mà không buồn giải thích.
Lâm vĩnh Anh cũng không để ý, mà bước vào phòng, khép cánh cửa lại một chút.
Thần bí thì thầm nói: “Nhìn bố mang đến cho con cái gì này,” nói rồi rồi đưa ra một bọc giấy. Thấy con gái không lập tức nhận lấy, liền bước tới dúi vào tay con.
Từ Hi cũng không thèm quan tâm, đi về phòng đóng cửa lại.
Mở cái bọc giấy ra, bên trong là một chiếc nhẫn vàng. Nhớ lại hành vi của Lâm Hiểu Nguyệt, Từ Hi muốn gọi cô ấy một tiếng là "gan lớn".
Trong thời đại mà giao dịch tư nhân được coi là "đầu cơ trục lợi", việc mua bán cá nhân bị bắt chính là trọng tội.
Đại Trụ không biết từ đâu nghe được tin tức, có lẽ lần trước đói quá không chịu nổi nên nó đưa một chiếc nhẫn bạc cho chị hàng xóm đối xử dịu dàng với mình, nhờ cô ấy giúp đổi lấy lương thực.
Đôi mắt đói khát tràn đầy hy vọng, dù sao thì cuối cùng, nguyên chủ đã mạo hiểm đổi lương thực ở chợ đen cho nó, bất chấp nó nói gì.
Từ Hi nhìn chiếc nhẫn vàng, nhất thời không nói nên lời, trước tiên cô không dám chắc có đến chợ đen hay không, những thứ như thuốc men này hẳn là đi bệnh viện mới có.
Bệnh của bà ngoại Đại Trụ là bệnh cũ, hẳn cũng không vội, chỉ là cô không biết giá vàng hiện nay là bao nhiêu.
Đúng rồi, nói đến nơi cất giấu tiền riêng của nguyên chủ, cô đã không có khái niệm về tiền trong nhiều năm, nên thực sự bỏ qua chuyện quan trọng này.
Từ Hi có ký ức của nguyên chủ, tự nhiên dễ dàng tìm ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ấy, tổng cộng là 21,5 tệ.
Từ Hi có chút ngạc nhiên. Ở thời đại này, lương trung bình hàng tháng của một công nhân chỉ có mười mấy hào, một gia đình ở nông thôn cũng chỉ nhận được mấy chục tệ một năm, đây thực sự là một số tiền rất lớn.
"Cốc cốc cốc"
Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, Từ Hi vội vàng cất nhẫn và tiền vào không gian, rồi cẩn thận mở cửa ra.
Bố của nguyên chủ đang đứng ở bên ngoài cửa, tay chưa kịp thu lại, đại khái không ngờ con gái mình lại mở cửa nhanh như vậy.
"Hiểu Nguyệt, con có chỗ nào không khỏe hả, sao lại đóng cửa sớm như vậy?"
Nhìn bầu trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, ông thấy bình thường ánh nến trong phòng con gái sẽ sáng đến rất khuya, nên mới cố ý hỏi một chút.
"Không có việc gì ạ." Từ Hi đơn giản nói một câu cho có lệ mà không buồn giải thích.
Lâm vĩnh Anh cũng không để ý, mà bước vào phòng, khép cánh cửa lại một chút.
Thần bí thì thầm nói: “Nhìn bố mang đến cho con cái gì này,” nói rồi rồi đưa ra một bọc giấy. Thấy con gái không lập tức nhận lấy, liền bước tới dúi vào tay con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.