Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 674: Ngoại Truyện
Thứ Lộ
11/09/2024
Cô cũng không hiểu nổi.
“Tiểu Vân, dạo này em ở bệnh viện có bận không?”, Anh lên tiếng trước.
“À”, cô vừa lén lút suy nghĩ, nghe anh hỏi, bèn đáp, “Cũng bình thường, sắp Tết rồi, ít người đến khám bệnh.”
Hai người nói vài câu bâng quơ, cơ bản là anh hỏi, cô đáp, chờ anh Hai mua vé xem phim xong, ba người đi vào phòng chiếu.
Anh Hai đi trước, đảo mắt tìm chỗ ngồi đẹp trong phòng chiếu tối om, anh Hai nhiệt tình và tích cực, dẫn hai người đi về phía giữa.
Hàng thứ năm ở giữa, anh Hai ngồi vào trong trước, tiếp theo là cô, cuối cùng là anh.
Bên trái cô là anh hai, bên phải là anh, trong phòng chiếu tối om vang lên tiếng bước chân và tiếng người ngồi xuống, không khí trong không gian kín mít có chút loãng, cả bộ phim cô xem có chút mất tập trung.
Hồi ở bệnh viện quân khu, trong phòng bệnh, cô không cảm thấy vị quân nhân mặc đồ bệnh nhân để mình tiêm có bao nhiêu khí thế, nhưng giờ phút này, hai người ngồi cạnh nhau, trong phòng chiếu tối tăm ngột ngạt, cô dường như có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng từ bộ quân phục của anh.
Sạch sẽ, thanh khiết, còn xen lẫn mùi thơm tươi mát của gỗ thông.
Khiến lòng người vô cớ căng thẳng.
Cô lặng lẽ rướn người về phía anh trai, một khoảng cách rất nhỏ, nhưng anh Hai nhận thấy động tác của em gái, lo lắng hỏi: “Sao thế? Sợ đánh giặc à?”
Lúc này, bộ phim đang chiếu đến cảnh chiến tranh đánh giặc khốc liệt, anh Hai tưởng em gái sợ cảnh đẫm máu.
Lục Khang Lôi hào hứng nói: “Có gì mà sợ chứ, bọn giặc nên bị đánh như vậy!”
Tiểu Vân: “...”
Cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Không có, đánh hay lắm.”
Cuộc đối thoại nhỏ tiếng của hai người khiến anh giật mình quay đầu lại, cô cũng không dám nhúc nhích nữa.
Xem phim xong, ba người ghé vào một nhà hàng quốc doanh để ăn trưa, vé xem phim là do Lục Khang Lôi mua, lúc ăn cơm trưa, Thẩm Phong nhất quyết không cho Lục Khang Lôi trả tiền cơm và đưa phiếu lương thực: “Không thể nào xem phim anh mời, ăn cơm lại còn để anh trả chứ?”
Hai người đôi co một hồi, cuối cùng Lục Khang Lôi cũng nhường Thẩm Phong một bước.
Hai anh em tìm chỗ ngồi đợi, Thẩm Phong đến quầy gọi món, đưa phiếu lương thực và tiền, đợi khi món ăn được dọn lên, Lục Khang Lôi liếc nhìn bốn món trên bàn, quay sang cô em gái nói: “Tiểu Vân, hôm nay em cứ ăn thoải mái đi, toàn là món em thích đấy.”
Nói xong lại nhìn sang Thẩm Phong: “Vẫn là cậu chu đáo, toàn gọi món em gái tôi thích ăn.”
Thẩm Phong mỉm cười không nói gì, Lục Khang Vân cũng cúi đầu ăn cơm không nói gì.
Ăn cơm xong, ba người đến khu bách hóa và cửa hàng hợp tác xã đi dạo, mua một ít đồ ăn thức uống cho dịp Tết, lúc gần đi, Lục Khang Lôi nhớ ra còn đồ chưa mua, bèn bảo Thẩm Phong và em gái đợi, một mình người anh hai nhanh chân quay lại cửa hàng hợp tác xã.
Trên trời tuyết rơi lất phất, những bông tuyết nhỏ li ti rơi trên mũ và khăn quàng cổ của Lục Khang Vân, một bông tuyết lắc lư rơi trên hàng mi cong vút xinh đẹp của cô, cô đưa tay nhẹ nhàng gạt bông tuyết xuống, mím môi nhìn bông tuyết tan ra ngay trên đầu ngón tay.
Thẩm Phong cúi đầu nhìn Lục Khang Vân đang mải miết chơi đùa với bông tuyết, là đôi mắt trong veo và sống mũi cao thẳng của cô, đôi môi anh đào hé mở, một bông tuyết như mang theo niềm vui tràn trề của cô.
Lấy từ trong túi áo bông quân đội ra một thứ đã được chuẩn bị sẵn, anh đưa cho cô, cô liếc nhìn thấy động tác của anh, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy quả thông trên tay anh.
“Tiểu Vân, dạo này em ở bệnh viện có bận không?”, Anh lên tiếng trước.
“À”, cô vừa lén lút suy nghĩ, nghe anh hỏi, bèn đáp, “Cũng bình thường, sắp Tết rồi, ít người đến khám bệnh.”
Hai người nói vài câu bâng quơ, cơ bản là anh hỏi, cô đáp, chờ anh Hai mua vé xem phim xong, ba người đi vào phòng chiếu.
Anh Hai đi trước, đảo mắt tìm chỗ ngồi đẹp trong phòng chiếu tối om, anh Hai nhiệt tình và tích cực, dẫn hai người đi về phía giữa.
Hàng thứ năm ở giữa, anh Hai ngồi vào trong trước, tiếp theo là cô, cuối cùng là anh.
Bên trái cô là anh hai, bên phải là anh, trong phòng chiếu tối om vang lên tiếng bước chân và tiếng người ngồi xuống, không khí trong không gian kín mít có chút loãng, cả bộ phim cô xem có chút mất tập trung.
Hồi ở bệnh viện quân khu, trong phòng bệnh, cô không cảm thấy vị quân nhân mặc đồ bệnh nhân để mình tiêm có bao nhiêu khí thế, nhưng giờ phút này, hai người ngồi cạnh nhau, trong phòng chiếu tối tăm ngột ngạt, cô dường như có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng từ bộ quân phục của anh.
Sạch sẽ, thanh khiết, còn xen lẫn mùi thơm tươi mát của gỗ thông.
Khiến lòng người vô cớ căng thẳng.
Cô lặng lẽ rướn người về phía anh trai, một khoảng cách rất nhỏ, nhưng anh Hai nhận thấy động tác của em gái, lo lắng hỏi: “Sao thế? Sợ đánh giặc à?”
Lúc này, bộ phim đang chiếu đến cảnh chiến tranh đánh giặc khốc liệt, anh Hai tưởng em gái sợ cảnh đẫm máu.
Lục Khang Lôi hào hứng nói: “Có gì mà sợ chứ, bọn giặc nên bị đánh như vậy!”
Tiểu Vân: “...”
Cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Không có, đánh hay lắm.”
Cuộc đối thoại nhỏ tiếng của hai người khiến anh giật mình quay đầu lại, cô cũng không dám nhúc nhích nữa.
Xem phim xong, ba người ghé vào một nhà hàng quốc doanh để ăn trưa, vé xem phim là do Lục Khang Lôi mua, lúc ăn cơm trưa, Thẩm Phong nhất quyết không cho Lục Khang Lôi trả tiền cơm và đưa phiếu lương thực: “Không thể nào xem phim anh mời, ăn cơm lại còn để anh trả chứ?”
Hai người đôi co một hồi, cuối cùng Lục Khang Lôi cũng nhường Thẩm Phong một bước.
Hai anh em tìm chỗ ngồi đợi, Thẩm Phong đến quầy gọi món, đưa phiếu lương thực và tiền, đợi khi món ăn được dọn lên, Lục Khang Lôi liếc nhìn bốn món trên bàn, quay sang cô em gái nói: “Tiểu Vân, hôm nay em cứ ăn thoải mái đi, toàn là món em thích đấy.”
Nói xong lại nhìn sang Thẩm Phong: “Vẫn là cậu chu đáo, toàn gọi món em gái tôi thích ăn.”
Thẩm Phong mỉm cười không nói gì, Lục Khang Vân cũng cúi đầu ăn cơm không nói gì.
Ăn cơm xong, ba người đến khu bách hóa và cửa hàng hợp tác xã đi dạo, mua một ít đồ ăn thức uống cho dịp Tết, lúc gần đi, Lục Khang Lôi nhớ ra còn đồ chưa mua, bèn bảo Thẩm Phong và em gái đợi, một mình người anh hai nhanh chân quay lại cửa hàng hợp tác xã.
Trên trời tuyết rơi lất phất, những bông tuyết nhỏ li ti rơi trên mũ và khăn quàng cổ của Lục Khang Vân, một bông tuyết lắc lư rơi trên hàng mi cong vút xinh đẹp của cô, cô đưa tay nhẹ nhàng gạt bông tuyết xuống, mím môi nhìn bông tuyết tan ra ngay trên đầu ngón tay.
Thẩm Phong cúi đầu nhìn Lục Khang Vân đang mải miết chơi đùa với bông tuyết, là đôi mắt trong veo và sống mũi cao thẳng của cô, đôi môi anh đào hé mở, một bông tuyết như mang theo niềm vui tràn trề của cô.
Lấy từ trong túi áo bông quân đội ra một thứ đã được chuẩn bị sẵn, anh đưa cho cô, cô liếc nhìn thấy động tác của anh, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy quả thông trên tay anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.