Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 675: Ngoại Truyện
Thứ Lộ
11/09/2024
Quả thông hình dạng như ngọn tháp, mũm mĩm, chỗ nào cũng có gai nhọn, trông thật đáng yêu, cô dùng ánh mắt dò hỏi anh.
Thẩm Phong thản nhiên nói: “Tặng em này.”
Lục Khang Vân không dám nhận, cô hỏi: “Sao anh lại tặng quà cho em?”
Như vậy chẳng phải cô lại nợ anh sao.
“Bởi vì anh muốn nhờ em vẽ cho anh một bức tranh, mẹ anh nói lâu rồi không gặp anh, bảo anh gửi một tấm ảnh về nhà, anh nghĩ gửi ảnh chụp thì chán quá, lại nghe anh hai em nói em vẽ rất đẹp, nên muốn nhờ em vẽ cho anh một bức được không?”
“Em là học lỏm chị dâu em thôi, nhưng mà trình độ kém xa chị ấy, nếu anh đã thích tranh của em, thì em có thể thử xem sao.” Lục Khang Vân thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy, thêm nữa quả thông có thể bắt gặp ở khắp nơi, cũng không đáng tiền, nên cô nhận lấy.
Cô đưa tay nhận lấy quả thông từ tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê, cảm giác hơi nhột nhột tê tê, không hề bị gai đâm, cũng khá thú vị.
“Ừ, vậy qua Tết anh sẽ tìm em vẽ.” Thẩm Phong nhìn Lục Khang Vân mân mê quả thông với vẻ mặt chăm chú, lại nói: “Em có biết vì sao anh tên là Thẩm Phong không?”
Lục Khang Vân ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao ạ?”
“Năm đó mẹ anh mang thai anh, trong sân nhà có một cây thông, sau đó gần đến ngày sinh, ba mẹ anh bàn nhau xem nên đặt tên cho anh là gì, mẹ anh nhìn quả thông trên cây ngoài cửa sổ có hình dáng giống như ngọn tháp, bèn nảy ra ý tưởng là lấy chữ Phong, nên mới đặt là Thẩm Phong.”
Lục Khang Vân im lặng lắng nghe, động tác mân mê quả thông trên tay khựng lại, bỗng cảm thấy quả thông trong lòng bàn tay nóng lên.
Anh hai quay lại, Lục Khang Vân đã cất quả thông vào trong túi, cô và Thẩm Phong đều ngầm hiểu ý nhau không nhắc đến câu chuyện vừa rồi, ba người cùng lên xe Jeep trở về doanh trại.
Đêm giao thừa đến trong gió rét, bữa cơm tất niên ở nhà rất thịnh soạn, Lục Khang Vân thường xuyên giúp chị dâu chăm sóc hai cháu, mồng một Tết, cả nhà lại đến nhà cô út chúc Tết, từ ngày đi làm cô cũng bắt đầu lì xì cho con cháu trong nhà, bỗng cảm thấy mình đã trưởng thành.
Mùng bốn Tết, hôm trước trực ban đến lượt Lục Khang Vân được nghỉ, trước năm nhận được quả thông của Thẩm Phong, Lục Khang Vân liền đặt ở trên bàn trong phòng mình, thi thoảng lại thích mân mê.
Cũng lạ là, quả thông đó sờ vào không được trơn nhẵn, còn hơi gai tay, nhưng lại luôn thu hút người ta mân mê, cứ như có ma lực vậy.
Lần trước hai người đã hẹn nhau, chiều mùng bốn Tết sẽ đến hành lang phía sau bệnh viện quân khu vẽ tranh, cô định ăn cơm trưa xong sẽ đi.
Nhưng ai ngờ được, ăn cơm trưa xong, nhà lại có khách.
Vợ của Lữ trưởng Lữ đoàn Pháo binh số 2, Khâu Yến, vì lần trước cháu trai không đồng ý chuyện xem mắt nên có chút áy náy với Lục Hồng Sam, bà ấy biết Lục Khang Vân là cô gái tốt, lại xinh đẹp nên cũng giúp đỡ tìm kiếm đối tượng xem mắt phù hợp.
Chọn tới chọn lui hồi lâu, bà ấy luôn cảm thấy cháu trai mình, Thẩm Phong là thích hợp nhất, ai ngờ đâu thằng bé lại có người trong lòng rồi, đúng là không may.
Gần đây bà ấy lại để ý một chàng trai khác, là một chiến sĩ trong quân khu, là Trung đội trưởng dưới trướng chồng mình, cũng coi như là trẻ tuổi tài cao.
Lần này bà ấy đã tìm người ta xin một bức ảnh, chàng trai trong bộ quân phục trông rất oai phong, định bụng cầm bức ảnh đi hỏi ý kiến của Lục Khang Vân, nếu nghe điều kiện rồi xem ảnh mà ưng ý thì có thể sắp xếp cho xem mắt.
Thẩm Phong thản nhiên nói: “Tặng em này.”
Lục Khang Vân không dám nhận, cô hỏi: “Sao anh lại tặng quà cho em?”
Như vậy chẳng phải cô lại nợ anh sao.
“Bởi vì anh muốn nhờ em vẽ cho anh một bức tranh, mẹ anh nói lâu rồi không gặp anh, bảo anh gửi một tấm ảnh về nhà, anh nghĩ gửi ảnh chụp thì chán quá, lại nghe anh hai em nói em vẽ rất đẹp, nên muốn nhờ em vẽ cho anh một bức được không?”
“Em là học lỏm chị dâu em thôi, nhưng mà trình độ kém xa chị ấy, nếu anh đã thích tranh của em, thì em có thể thử xem sao.” Lục Khang Vân thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy, thêm nữa quả thông có thể bắt gặp ở khắp nơi, cũng không đáng tiền, nên cô nhận lấy.
Cô đưa tay nhận lấy quả thông từ tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê, cảm giác hơi nhột nhột tê tê, không hề bị gai đâm, cũng khá thú vị.
“Ừ, vậy qua Tết anh sẽ tìm em vẽ.” Thẩm Phong nhìn Lục Khang Vân mân mê quả thông với vẻ mặt chăm chú, lại nói: “Em có biết vì sao anh tên là Thẩm Phong không?”
Lục Khang Vân ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao ạ?”
“Năm đó mẹ anh mang thai anh, trong sân nhà có một cây thông, sau đó gần đến ngày sinh, ba mẹ anh bàn nhau xem nên đặt tên cho anh là gì, mẹ anh nhìn quả thông trên cây ngoài cửa sổ có hình dáng giống như ngọn tháp, bèn nảy ra ý tưởng là lấy chữ Phong, nên mới đặt là Thẩm Phong.”
Lục Khang Vân im lặng lắng nghe, động tác mân mê quả thông trên tay khựng lại, bỗng cảm thấy quả thông trong lòng bàn tay nóng lên.
Anh hai quay lại, Lục Khang Vân đã cất quả thông vào trong túi, cô và Thẩm Phong đều ngầm hiểu ý nhau không nhắc đến câu chuyện vừa rồi, ba người cùng lên xe Jeep trở về doanh trại.
Đêm giao thừa đến trong gió rét, bữa cơm tất niên ở nhà rất thịnh soạn, Lục Khang Vân thường xuyên giúp chị dâu chăm sóc hai cháu, mồng một Tết, cả nhà lại đến nhà cô út chúc Tết, từ ngày đi làm cô cũng bắt đầu lì xì cho con cháu trong nhà, bỗng cảm thấy mình đã trưởng thành.
Mùng bốn Tết, hôm trước trực ban đến lượt Lục Khang Vân được nghỉ, trước năm nhận được quả thông của Thẩm Phong, Lục Khang Vân liền đặt ở trên bàn trong phòng mình, thi thoảng lại thích mân mê.
Cũng lạ là, quả thông đó sờ vào không được trơn nhẵn, còn hơi gai tay, nhưng lại luôn thu hút người ta mân mê, cứ như có ma lực vậy.
Lần trước hai người đã hẹn nhau, chiều mùng bốn Tết sẽ đến hành lang phía sau bệnh viện quân khu vẽ tranh, cô định ăn cơm trưa xong sẽ đi.
Nhưng ai ngờ được, ăn cơm trưa xong, nhà lại có khách.
Vợ của Lữ trưởng Lữ đoàn Pháo binh số 2, Khâu Yến, vì lần trước cháu trai không đồng ý chuyện xem mắt nên có chút áy náy với Lục Hồng Sam, bà ấy biết Lục Khang Vân là cô gái tốt, lại xinh đẹp nên cũng giúp đỡ tìm kiếm đối tượng xem mắt phù hợp.
Chọn tới chọn lui hồi lâu, bà ấy luôn cảm thấy cháu trai mình, Thẩm Phong là thích hợp nhất, ai ngờ đâu thằng bé lại có người trong lòng rồi, đúng là không may.
Gần đây bà ấy lại để ý một chàng trai khác, là một chiến sĩ trong quân khu, là Trung đội trưởng dưới trướng chồng mình, cũng coi như là trẻ tuổi tài cao.
Lần này bà ấy đã tìm người ta xin một bức ảnh, chàng trai trong bộ quân phục trông rất oai phong, định bụng cầm bức ảnh đi hỏi ý kiến của Lục Khang Vân, nếu nghe điều kiện rồi xem ảnh mà ưng ý thì có thể sắp xếp cho xem mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.