Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh
Chương 7:
Ngư Châu
12/11/2024
Một người yếu đuối, hay ngất xỉu như cô chắc chắn sẽ bị anh chán ghét. Nhưng khi nghe tiếng anh gọi đầy lo lắng, lòng cô lại dấy lên cảm giác kỳ lạ, giống như anh không tệ như miêu tả trong truyện.
Bùi Nghiêm nhíu chặt chân mày, đặt tay lên vai cô, gương mặt đầy tức giận hỏi:
“Hứa Hòa, em là vợ của anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, không có gì gọi là phiền phức cả. Giờ hãy nói anh nghe, ai đã làm em ra nông nỗi này!”
Nếu anh về chậm một chút, liệu Hứa Hòa có phải đã chết rồi không? Bùi Nghiêm không dám nghĩ đến điều đó.
Hứa Hòa thoáng giật mình, ngạc nhiên nhìn anh.
Chẳng phải Bùi Nghiêm trong truyện chỉ có Hứa Tuệ trong lòng sao?
Ngay cả khi cưới Hứa Hòa, anh cũng chỉ vì muốn gần Hứa Tuệ hơn.
Sau khi chấp nhận cuộc hôn nhân này, anh chẳng hề thích cô, thậm chí còn khinh miệt bệnh tật của cô.
Đêm tân hôn cũng chỉ là vì anh bực bội uống rượu rồi mới xảy ra chuyện đó.
Nhưng giờ đây, thái độ của Bùi Nghiêm khiến Hứa Hòa hoàn toàn mơ hồ, không rõ anh đang nghĩ gì.
“Hứa Hòa?” Thấy cô không trả lời, Bùi Nghiêm mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Là Lưu Chí.” Hứa Hòa nói khẽ.
Cô không phải người nhút nhát, chỉ là hiện tại không thể liên lạc với hệ thống, thêm vào đó, cơ thể yếu ớt, có khi chỉ cần sơ suất nhỏ cũng mất mạng.
Ở nơi hẻo lánh này, nếu không có thuốc mà phát bệnh thì chắc chắn không kịp đến bệnh viện huyện. Cô không muốn thất bại ngay lần đầu làm nhiệm vụ.
“Được rồi, anh biết rồi.”
Bùi Nghiêm đứng dậy, định đi ra ngoài, nhưng cổ tay anh bị một bàn tay mềm mại giữ lại.
Anh quay đầu, đối diện với đôi mắt đẫm nước của Hứa Hòa.
“Em biết anh muốn giúp em đòi lại công bằng, nhưng xin anh hãy tự bảo vệ mình, đừng manh động và cũng để cơ thể bị thương đấy.”
Bùi Nghiêm nhìn cô gái trước mặt, trong lòng bỗng xao động, không biết là do thương xót cô hay vì lý do nào khác.
Anh ậm ừ một tiếng, vụng về.
Sau đó, anh đi ra sân, lấy đồ vừa mua mang vào nhà.
Hóa ra anh vừa đi đến hợp tác xã mua thịt, một túi gạo và vài mớ rau.
“Hứa Hòa, anh ra ngoài một lát, nếu đói thì tự nấu ăn, đừng chờ anh về.”
Bùi Nghiêm sải bước ra khỏi nhà, Hứa Hòa biết anh chắc chắn là đi tìm Lưu Chí.
Bản tính Bùi Nghiêm vốn là kẻ có thù tất báo.
Vừa rồi cô suýt chết vì Lưu Chí nên Bùi Nghiêm nhất định không thể nuốt trôi cục tức này.
Cô lo lắng tính nóng của Bùi Nghiêm sẽ gây ra chuyện lớn, trong lúc nấu cơm mà cũng không yên tâm.
Cô dùng thịt và rau anh mua để nấu hai món đơn giản, rồi ngồi ngoài sân chờ anh về.
Thế nhưng, đợi mãi đến khi mặt trời lặn, bóng dáng của Bùi Nghiêm vẫn không xuất hiện trên con đường nhỏ.
Không phải cô không muốn đi tìm anh, mà chỉ cần đi vài bước là cô đã thở dốc, nên đành ngồi chờ ở nhà.
“Hứa Hòa, sao con vẫn còn ngồi đây?”
Bà Lưu - hàng xóm và cũng là người nhìn Hứa Hòa lớn lên, ngạc nhiên khi thấy cô. Dù Hứa Hòa ốm yếu nhưng hiền lành, lễ phép, nên bà Lưu rất quý cô.
Hứa Hòa nhanh chóng nhận ra điều bất thường trong giọng bà, vội hỏi: “Bác Lưu, có chuyện gì vậy?”
“Bùi Nghiêm đánh nhau với Lưu Chí, vừa bị dân quân bắt đi rồi.”
“Lưu Chí bị thương phải nhập viện, e rằng chồng con sẽ gặp rắc rối lớn lần này đó!”
Lời của bà Lưu vừa dứt, đầu óc Hứa Hòa như nổ tung.
Bùi Nghiêm nhíu chặt chân mày, đặt tay lên vai cô, gương mặt đầy tức giận hỏi:
“Hứa Hòa, em là vợ của anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, không có gì gọi là phiền phức cả. Giờ hãy nói anh nghe, ai đã làm em ra nông nỗi này!”
Nếu anh về chậm một chút, liệu Hứa Hòa có phải đã chết rồi không? Bùi Nghiêm không dám nghĩ đến điều đó.
Hứa Hòa thoáng giật mình, ngạc nhiên nhìn anh.
Chẳng phải Bùi Nghiêm trong truyện chỉ có Hứa Tuệ trong lòng sao?
Ngay cả khi cưới Hứa Hòa, anh cũng chỉ vì muốn gần Hứa Tuệ hơn.
Sau khi chấp nhận cuộc hôn nhân này, anh chẳng hề thích cô, thậm chí còn khinh miệt bệnh tật của cô.
Đêm tân hôn cũng chỉ là vì anh bực bội uống rượu rồi mới xảy ra chuyện đó.
Nhưng giờ đây, thái độ của Bùi Nghiêm khiến Hứa Hòa hoàn toàn mơ hồ, không rõ anh đang nghĩ gì.
“Hứa Hòa?” Thấy cô không trả lời, Bùi Nghiêm mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Là Lưu Chí.” Hứa Hòa nói khẽ.
Cô không phải người nhút nhát, chỉ là hiện tại không thể liên lạc với hệ thống, thêm vào đó, cơ thể yếu ớt, có khi chỉ cần sơ suất nhỏ cũng mất mạng.
Ở nơi hẻo lánh này, nếu không có thuốc mà phát bệnh thì chắc chắn không kịp đến bệnh viện huyện. Cô không muốn thất bại ngay lần đầu làm nhiệm vụ.
“Được rồi, anh biết rồi.”
Bùi Nghiêm đứng dậy, định đi ra ngoài, nhưng cổ tay anh bị một bàn tay mềm mại giữ lại.
Anh quay đầu, đối diện với đôi mắt đẫm nước của Hứa Hòa.
“Em biết anh muốn giúp em đòi lại công bằng, nhưng xin anh hãy tự bảo vệ mình, đừng manh động và cũng để cơ thể bị thương đấy.”
Bùi Nghiêm nhìn cô gái trước mặt, trong lòng bỗng xao động, không biết là do thương xót cô hay vì lý do nào khác.
Anh ậm ừ một tiếng, vụng về.
Sau đó, anh đi ra sân, lấy đồ vừa mua mang vào nhà.
Hóa ra anh vừa đi đến hợp tác xã mua thịt, một túi gạo và vài mớ rau.
“Hứa Hòa, anh ra ngoài một lát, nếu đói thì tự nấu ăn, đừng chờ anh về.”
Bùi Nghiêm sải bước ra khỏi nhà, Hứa Hòa biết anh chắc chắn là đi tìm Lưu Chí.
Bản tính Bùi Nghiêm vốn là kẻ có thù tất báo.
Vừa rồi cô suýt chết vì Lưu Chí nên Bùi Nghiêm nhất định không thể nuốt trôi cục tức này.
Cô lo lắng tính nóng của Bùi Nghiêm sẽ gây ra chuyện lớn, trong lúc nấu cơm mà cũng không yên tâm.
Cô dùng thịt và rau anh mua để nấu hai món đơn giản, rồi ngồi ngoài sân chờ anh về.
Thế nhưng, đợi mãi đến khi mặt trời lặn, bóng dáng của Bùi Nghiêm vẫn không xuất hiện trên con đường nhỏ.
Không phải cô không muốn đi tìm anh, mà chỉ cần đi vài bước là cô đã thở dốc, nên đành ngồi chờ ở nhà.
“Hứa Hòa, sao con vẫn còn ngồi đây?”
Bà Lưu - hàng xóm và cũng là người nhìn Hứa Hòa lớn lên, ngạc nhiên khi thấy cô. Dù Hứa Hòa ốm yếu nhưng hiền lành, lễ phép, nên bà Lưu rất quý cô.
Hứa Hòa nhanh chóng nhận ra điều bất thường trong giọng bà, vội hỏi: “Bác Lưu, có chuyện gì vậy?”
“Bùi Nghiêm đánh nhau với Lưu Chí, vừa bị dân quân bắt đi rồi.”
“Lưu Chí bị thương phải nhập viện, e rằng chồng con sẽ gặp rắc rối lớn lần này đó!”
Lời của bà Lưu vừa dứt, đầu óc Hứa Hòa như nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.