Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh
Chương 6: Bùi Nghiêm Bị Dân Quân Bắt Đi
Ngư Châu
12/11/2024
Lưu Chí nắm lấy cây chổi - vũ khí duy nhất của Hứa Hòa - nhưng sức lực cô không đủ để giằng lại. Trong lúc giằng co, Hứa Hòa hoa mắt, thở dồn dập rồi ngã quỵ xuống đất, cơ thể gầy yếu co lại, người run rẩy vì đau đớn.
“Anh, cô ta dường như phát bệnh rồi!”
“Đúng rồi, cô ta có bệnh tim, chết lúc nào không biết đó!”
Lưu Chí bỗng sững sờ, mặt hắn ta bỗng biến sắc.
Dù bản tính côn đồ, hắn ta nào dám nghĩ tới chuyệngiết người.
Hắn ta vội buông cây chổi, nói lớn: “Tôi chỉ đùa chút thôi, là cô ta tự phát bệnh chết ấy nhá, không liên quan gì đến tôi!”
Nói xong, Lưu Chí quay đầu bỏ chạy, cả đám đồng bọn sợ phải chịu trách nhiệm tội giết người nên cũng chạy tán loạn như thỏ.
Hứa Hòa nằm co ro trên đất, cơn hen suyễn trở nên trầm trọng.
Cô cảm thấy mình sắp chết, một chân như đã đặt vào cửa địa ngục. Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng gọi hốt hoảng của Bùi Nghiêm bên tai.
“Hứa Hòa!”
Bùi Nghiêm chỉ vừa ra ngoài lấy chút đồ, không ngờ khi trở về lại thấy Hứa Hòa nằm dưới đất, gần như sắp tắt thở.
Anh hoảng hốt vứt đồ trong tay, lao đến bế cô lên, rồi chạy vào nhà, vội nhét viên thuốc vào miệng cô.
“Hứa Hòa, mở miệng ra, mở miệng ra!”
Nhưng vì nhịp tim bất thường và khó thở, cô không còn đủ sức để nuốt thuốc.
Nhìn gương mặt nhăn lại vì đau đớn của cô, lần đầu tiên trong đời, Bùi Nghiêm cảm thấy sợ hãi, thậm chí khóe mắt anh ửng đỏ.
“Hòa à, mở miệng uống thuốc, không thì em sẽ chết đó. Em nghe anh nói chứ?”
Hứa Hòa nghe thấy, nhưng không thể kiểm soát cơ thể mình.
Bùi Nghiêm sốt ruột, anh uống một ngụm nước, sau đó truyền vào miệng cô, tay đỡ sau cổ để nước có thể chảy xuống họng.
“Hứa Hòa, nuốt xuống, nghe lời anh!”
Cô đau đớn, cố gắng nuốt xuống, cho đến khi thuốc trôi hẳn xuống cổ. Thấy gương mặt cô dần giãn ra, Bùi Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Hòa nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh, dần tỉnh lại, cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng thẳng của Bùi Nghiêm.
“Hứa Hòa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay em đã uống thuốc rồi mà, sao phát bệnh nhanh thế được!”
Giọng anh pha chút giận dữ, dù…dù hai người chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng hiện tại Hứa Hòa là vợ chính thức của anh, anh không thể để ai ức hiếp cô!
Đặc biệt là cô yếu ớt như vậy, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng. Điều này càng khiến Bùi Nghiêm cảm thấy phải cẩn trọng bảo vệ cô.
“Xin lỗi, hình như em lại gây rắc rối cho anh rồi.”
Vừa hồi phục, giọng cô vẫn yếu ớt. Bản thân cô cũng không muốn gây phiền phức, nhưng cơ thể này quả thực quá yếu.
Cô biết rằng Bùi Nghiêm là người nóng tính, lại một lòng yêu Hứa Tuệ.
“Anh, cô ta dường như phát bệnh rồi!”
“Đúng rồi, cô ta có bệnh tim, chết lúc nào không biết đó!”
Lưu Chí bỗng sững sờ, mặt hắn ta bỗng biến sắc.
Dù bản tính côn đồ, hắn ta nào dám nghĩ tới chuyệngiết người.
Hắn ta vội buông cây chổi, nói lớn: “Tôi chỉ đùa chút thôi, là cô ta tự phát bệnh chết ấy nhá, không liên quan gì đến tôi!”
Nói xong, Lưu Chí quay đầu bỏ chạy, cả đám đồng bọn sợ phải chịu trách nhiệm tội giết người nên cũng chạy tán loạn như thỏ.
Hứa Hòa nằm co ro trên đất, cơn hen suyễn trở nên trầm trọng.
Cô cảm thấy mình sắp chết, một chân như đã đặt vào cửa địa ngục. Đúng lúc ấy, cô nghe tiếng gọi hốt hoảng của Bùi Nghiêm bên tai.
“Hứa Hòa!”
Bùi Nghiêm chỉ vừa ra ngoài lấy chút đồ, không ngờ khi trở về lại thấy Hứa Hòa nằm dưới đất, gần như sắp tắt thở.
Anh hoảng hốt vứt đồ trong tay, lao đến bế cô lên, rồi chạy vào nhà, vội nhét viên thuốc vào miệng cô.
“Hứa Hòa, mở miệng ra, mở miệng ra!”
Nhưng vì nhịp tim bất thường và khó thở, cô không còn đủ sức để nuốt thuốc.
Nhìn gương mặt nhăn lại vì đau đớn của cô, lần đầu tiên trong đời, Bùi Nghiêm cảm thấy sợ hãi, thậm chí khóe mắt anh ửng đỏ.
“Hòa à, mở miệng uống thuốc, không thì em sẽ chết đó. Em nghe anh nói chứ?”
Hứa Hòa nghe thấy, nhưng không thể kiểm soát cơ thể mình.
Bùi Nghiêm sốt ruột, anh uống một ngụm nước, sau đó truyền vào miệng cô, tay đỡ sau cổ để nước có thể chảy xuống họng.
“Hứa Hòa, nuốt xuống, nghe lời anh!”
Cô đau đớn, cố gắng nuốt xuống, cho đến khi thuốc trôi hẳn xuống cổ. Thấy gương mặt cô dần giãn ra, Bùi Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Hòa nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh, dần tỉnh lại, cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng thẳng của Bùi Nghiêm.
“Hứa Hòa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay em đã uống thuốc rồi mà, sao phát bệnh nhanh thế được!”
Giọng anh pha chút giận dữ, dù…dù hai người chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng hiện tại Hứa Hòa là vợ chính thức của anh, anh không thể để ai ức hiếp cô!
Đặc biệt là cô yếu ớt như vậy, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng. Điều này càng khiến Bùi Nghiêm cảm thấy phải cẩn trọng bảo vệ cô.
“Xin lỗi, hình như em lại gây rắc rối cho anh rồi.”
Vừa hồi phục, giọng cô vẫn yếu ớt. Bản thân cô cũng không muốn gây phiền phức, nhưng cơ thể này quả thực quá yếu.
Cô biết rằng Bùi Nghiêm là người nóng tính, lại một lòng yêu Hứa Tuệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.