Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 45:
Bôn Bào Đích Đào Tử
03/11/2024
Làm sao bà có thể đáp lại điều này?
Cố Hành chỉ ngồi yên lặng nhìn Sở Tương khéo léo nói dối phá tan mọi lý lẽ mà Trần Uyển Nhu muốn đưa ra. Chính anh cũng không nhận ra rằng gương mặt nghiêm nghị của mình lúc này bỗng như hòa nhã hơn.
Đúng lúc ấy, nhân vật không ai mong đợi lại xuất hiện.
Cố Giác trông đầy tự tin bước tới, nói với Trần Uyển Nhu: " Sở Tương nói rất đúng, con không cần ai giúp đỡ, con nhất định sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp!"
Không biết Cố Giác đã nghe bao lâu nhưng khi quay sang nhìn Sở Tương thì ánh mắt anh ta có chút phức tạp.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người tin tưởng mình nhất, người tin bản mình có khả năng thành công nhất, lại chính là cô gái Sở Tương mà từ trước tới nay anh ta luôn xem thường.
Trần Uyển Nhu thất vọng lắc đầu và nở nụ cười rồi kéo Cố Giác ngồi xuống bên cạnh Sở Tương: "Con còn trẻ, chưa hiểu được ra ngoài xã hội làm việc vất vả thế nào đâu. Có nhiều người ước gì có gia đình giúp đỡ mà còn không có đấy."
Cố Giác thẳng thắn nói: "Mẹ, mẹ cũng đâu có ra ngoài xã hội làm việc, sao mẹ biết là nó khó khăn thế nào?"
Trần Uyển Nhu ngoài mặt cười nhưng bên trong thì không vui, vỗ vai Cố Giác: "Mẹ tuy không đi làm nhưng đã nghe ba con kể nhiều mà."
Cố Giác nói: "Ba con là người thừa kế công ty từ ông nội, ông ấy cũng đâu có phải vất vả như vậy."
Trần Uyển Nhu liền nhét vào miệng Cố Giác một cái bánh bao: "Con chắc là đói bụng rồi, ăn nhiều một chút đi."
Bà muốn anh ta ngừng nói, tránh chuyện làm bà khó chịu.
Trần Uyển Nhu chuyển đề tài: "Cố Giác, con và Tương Tương cùng học một trường, sau này trong trường nhớ giúp đỡ nhau, không có tiết thì cứ ra ngoài đi chơi cùng nhau, đây đúng là duyên phận tốt mà."
Sở Tương cũng cười, "Đúng đó, em còn nghe nói, hồi anh Giác thi đại học, cũng nhờ có anh Cố giúp đỡ ôn tập thì anh mới đậu được."
Sở Tương tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Wow, nghĩ lại thấy anh Cố vừa phải đi làm, vừa kèm cặp cho em trai học, thực sự rất giỏi."
Nhắc đến chuyện Cố Hành giúp anh ta học năm đó, sắc mặt Cố Giác lập tức thay đổi, vì bị Cố Hành bắt ép học, đó là cả một bóng đen tâm lý trong cuộc đời anh ta.
Cố Hành nhận được lời khen từ cô gái nhỏ, chỉ nhếch môi đáp lễ phép nhưng anh không phản ứng gì thêm.
Trần Uyển Nhu vội nói: "Cũng là vì Cố Giác thông minh sẵn nên học mới nhanh được, nếu không thì giáo viên giỏi cỡ nào cũng không dạy nổi."
Sở Tương đồng tình, cười nói: "Đúng vậy đó, anh Giác còn nói gần đây anh ấy đã tìm được cách kiếm tiền nữa cơ."
Trần Uyển Nhu lập tức quay sang nhìn Cố Giác: "Thật sao?"
Cố Giác hơi ngượng ngùng, từ bé đến lớn, anh ta chỉ tiêu tiền của gia đình mà chưa bao giờ tự kiếm được đồng nào. Giờ bị mọi người chú ý, anh ta có chút hãnh diện: "Có bạn rủ con cùng lập nghiệp, tụi con quyết định mở một câu lạc bộ đua xe. Dĩ nhiên, vì biết con không có tiền đầu tư nên họ nói sẽ cho con góp vốn sau, đến khi có thu nhập thì sẽ chia lợi nhuận để trừ phần của con."
Dù Trần Uyển Nhu không bao giờ bận tâm chuyện kiếm tiền, nghe vậy bà cũng thấy hơi không ổn: "Có kiểu làm ăn tốt như vậy, người khác bỏ tiền mà con cũng có phần sao?"
Cố Giác nói: "Cũng vì con có quan hệ tốt với họ, chứ người khác có muốn góp cũng chưa chắc được."
Ngày xưa anh ta là cậu ấm tiêu tiền phóng khoáng hay bao bạn bè đi chơi, giờ "sa cơ" anh ta thấy những người từng hưởng lợi từ mình phải biết cách đền đáp.
Trần Uyển Nhu vui vẻ: "Không sao, con muốn làm gì cứ làm, có gì không hiểu thì hỏi anh con."
Bà nói rồi gắp cho Cố Giác một viên thịt, không nghĩ việc kinh doanh nhỏ của anh ta có vấn đề gì, dù xảy ra chuyện gì thì Cố Hành sẽ giải quyết.
Bữa cơm bà cố gắng tạo bầu không khí thân thiện giữa Cố Giác và Sở Tương và tìm đề tài để hai người trò chuyện. Sở Tương cũng chỉ đáp lễ phép một hai câu. Bình thường, Cố Giác không thích mẹ mình gán ghép, có khi đã sớm buông đũa nhưng hôm nay thì không.
Cố Hành chỉ ngồi yên lặng nhìn Sở Tương khéo léo nói dối phá tan mọi lý lẽ mà Trần Uyển Nhu muốn đưa ra. Chính anh cũng không nhận ra rằng gương mặt nghiêm nghị của mình lúc này bỗng như hòa nhã hơn.
Đúng lúc ấy, nhân vật không ai mong đợi lại xuất hiện.
Cố Giác trông đầy tự tin bước tới, nói với Trần Uyển Nhu: " Sở Tương nói rất đúng, con không cần ai giúp đỡ, con nhất định sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp!"
Không biết Cố Giác đã nghe bao lâu nhưng khi quay sang nhìn Sở Tương thì ánh mắt anh ta có chút phức tạp.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người tin tưởng mình nhất, người tin bản mình có khả năng thành công nhất, lại chính là cô gái Sở Tương mà từ trước tới nay anh ta luôn xem thường.
Trần Uyển Nhu thất vọng lắc đầu và nở nụ cười rồi kéo Cố Giác ngồi xuống bên cạnh Sở Tương: "Con còn trẻ, chưa hiểu được ra ngoài xã hội làm việc vất vả thế nào đâu. Có nhiều người ước gì có gia đình giúp đỡ mà còn không có đấy."
Cố Giác thẳng thắn nói: "Mẹ, mẹ cũng đâu có ra ngoài xã hội làm việc, sao mẹ biết là nó khó khăn thế nào?"
Trần Uyển Nhu ngoài mặt cười nhưng bên trong thì không vui, vỗ vai Cố Giác: "Mẹ tuy không đi làm nhưng đã nghe ba con kể nhiều mà."
Cố Giác nói: "Ba con là người thừa kế công ty từ ông nội, ông ấy cũng đâu có phải vất vả như vậy."
Trần Uyển Nhu liền nhét vào miệng Cố Giác một cái bánh bao: "Con chắc là đói bụng rồi, ăn nhiều một chút đi."
Bà muốn anh ta ngừng nói, tránh chuyện làm bà khó chịu.
Trần Uyển Nhu chuyển đề tài: "Cố Giác, con và Tương Tương cùng học một trường, sau này trong trường nhớ giúp đỡ nhau, không có tiết thì cứ ra ngoài đi chơi cùng nhau, đây đúng là duyên phận tốt mà."
Sở Tương cũng cười, "Đúng đó, em còn nghe nói, hồi anh Giác thi đại học, cũng nhờ có anh Cố giúp đỡ ôn tập thì anh mới đậu được."
Sở Tương tràn đầy ngưỡng mộ nói: "Wow, nghĩ lại thấy anh Cố vừa phải đi làm, vừa kèm cặp cho em trai học, thực sự rất giỏi."
Nhắc đến chuyện Cố Hành giúp anh ta học năm đó, sắc mặt Cố Giác lập tức thay đổi, vì bị Cố Hành bắt ép học, đó là cả một bóng đen tâm lý trong cuộc đời anh ta.
Cố Hành nhận được lời khen từ cô gái nhỏ, chỉ nhếch môi đáp lễ phép nhưng anh không phản ứng gì thêm.
Trần Uyển Nhu vội nói: "Cũng là vì Cố Giác thông minh sẵn nên học mới nhanh được, nếu không thì giáo viên giỏi cỡ nào cũng không dạy nổi."
Sở Tương đồng tình, cười nói: "Đúng vậy đó, anh Giác còn nói gần đây anh ấy đã tìm được cách kiếm tiền nữa cơ."
Trần Uyển Nhu lập tức quay sang nhìn Cố Giác: "Thật sao?"
Cố Giác hơi ngượng ngùng, từ bé đến lớn, anh ta chỉ tiêu tiền của gia đình mà chưa bao giờ tự kiếm được đồng nào. Giờ bị mọi người chú ý, anh ta có chút hãnh diện: "Có bạn rủ con cùng lập nghiệp, tụi con quyết định mở một câu lạc bộ đua xe. Dĩ nhiên, vì biết con không có tiền đầu tư nên họ nói sẽ cho con góp vốn sau, đến khi có thu nhập thì sẽ chia lợi nhuận để trừ phần của con."
Dù Trần Uyển Nhu không bao giờ bận tâm chuyện kiếm tiền, nghe vậy bà cũng thấy hơi không ổn: "Có kiểu làm ăn tốt như vậy, người khác bỏ tiền mà con cũng có phần sao?"
Cố Giác nói: "Cũng vì con có quan hệ tốt với họ, chứ người khác có muốn góp cũng chưa chắc được."
Ngày xưa anh ta là cậu ấm tiêu tiền phóng khoáng hay bao bạn bè đi chơi, giờ "sa cơ" anh ta thấy những người từng hưởng lợi từ mình phải biết cách đền đáp.
Trần Uyển Nhu vui vẻ: "Không sao, con muốn làm gì cứ làm, có gì không hiểu thì hỏi anh con."
Bà nói rồi gắp cho Cố Giác một viên thịt, không nghĩ việc kinh doanh nhỏ của anh ta có vấn đề gì, dù xảy ra chuyện gì thì Cố Hành sẽ giải quyết.
Bữa cơm bà cố gắng tạo bầu không khí thân thiện giữa Cố Giác và Sở Tương và tìm đề tài để hai người trò chuyện. Sở Tương cũng chỉ đáp lễ phép một hai câu. Bình thường, Cố Giác không thích mẹ mình gán ghép, có khi đã sớm buông đũa nhưng hôm nay thì không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.