Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 46:
Bôn Bào Đích Đào Tử
03/11/2024
Có lẽ như trợ lý Doãn nói, Cố Giác đang muốn thay đổi, muốn hòa hợp với Sở Tương.
Đây đúng là kết quả làm mọi người vừa lòng.
Bữa cơm giống như chia bàn ăn thành hai thế giới khác nhau. Trần Uyển Nhu và Cố Giác là mẹ hiền con thảo, hòa hợp với Sở Tương, người con dâu tương lai.
Còn ở phía bên kia là sự im lặng đến khác biệt. Dù mang họ Cố, nhiều lúc Cố Hành dường như đứng ngoài gia đình, không cần thiên vị hay ưu ái, điều này đã thành thói quen ai cũng ngầm hiểu.
"Anh Cố, anh có thể đưa em về nhà không?"
Giọng nói bất ngờ của cô gái kéo Cố Hành trở về thực tại, anh ngẩng lên nhìn ánh mắt Sở Tương.
Trần Uyển Nhu vội cười: "Tương Tương, để Cố Giác đưa con đi."
Sở Tương ngây thơ đáp: "Anh Giác có xe sao?"
Cố Giác nghe vậy không nhịn được nói với mẹ: "Đúng vậy, mẹ, con hiện tại chưa có xe, đợi đến khi nào con tự mua thì hãy nói."
Dù muốn tự mình chứng tỏ, anh ta thật sự không định dùng xe của gia đình, gara Cố gia có nhiều xe đẹp, nhưng không chiếc nào do anh ta tự mua nên anh ta không muốn bị anh trai coi thường.
Trần Uyển Nhu không để ý: "Con chỉ cần mượn xe để đưa Tương Tương về thôi, anh con sẽ không phản đối đâu."
Tối nay trời trăng thanh gió mát, bọn họ nam nữ đơn chiếc đi cùng, nếu không khí tốt lên, hai người có thể sẽ nảy sinh tình cảm.
Trần Uyển Nhu thầm nghĩ Cố Giác đúng là không hiểu ý, bà đã tạo bao nhiêu cơ hội mà vẫn không biết nắm lấy.
Cố Hành đứng dậy, nói với Sở Tương: "Anh sẽ đưa em về."
Sở Tương liền gật đầu, cô đứng lên đi bên cạnh anh rất ngoan ngoãn.
Trần Uyển Nhu nói: "Tương Tương, con có thể ngồi thêm một lát, cô còn chuẩn bị trái cây mà!"
Cố Hành đáp: "Ngày mai cô ấy còn phải đi huấn luyện quân sự ở trường, hôm nay mệt rồi, cần về nghỉ ngơi sớm. Trái cây để khi khác ăn cũng được."
Nói xong, Cố Hành dẫn Sở Tương ra khỏi cửa, cô vội vã quay lại chào tạm biệt Trần Uyển Nhu.
Trong lòng Trần Uyển Nhu không thoải mái: "A Hành vừa nói gì thế? Nghe như nó là trưởng bối của Tương Tương, chỉ thiếu điều nói rõ rằng mẹ muốn giữ Tương Tương ngồi thêm một lát là vô lý vậy."
Cố Giác vừa ăn vừa nói: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, anh ấy không có ý đó đâu, anh ấy với Sở Tương cũng không thân thiết mà."
Trần Uyển Nhu nghĩ lại cũng phải, Cố Hành mới tiếp xúc với Sở Tương vài lần, làm sao có thể vì cô bé mà xem nhẹ lời bà được?
Trăng sáng, sao thưa, tối nay gió lạnh mang đến một chút se sắt, dưới ánh trăng trong trẻo, hai bóng hình đi song song kéo dài, đôi lúc đan vào nhau, không phân biệt được.
Xe của Cố Hành đậu bên ngoài cổng biệt thự, lúc đi ra, anh chủ ý bước chậm lại dù không cố tình nhìn cô gái bên cạnh nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên cái bóng của cô dường như có thể quan sát từng động tác.
Một cơn gió lại thổi đến, Sở Tương nổi da gà trên cánh tay, cô ôm tay và xoa xoa, thầm mong nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, nếu có thể thì ngày mai trời mưa luôn thì khi đó cô không phải đi huấn luyện quân sự.
Cố Hành dừng bước, hỏi cô: "Lạnh không?"
Sở Tương mặc chiếc váy hồng nhạt mỏng làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, làn váy nhẹ nhàng lay động trong gió, mơ hồ lộ ra làn da trắng phía trên đầu gối, khiến dáng người càng thêm mảnh mai.
Khi một chàng trai trong đêm gió lạnh hỏi một cô gái có lạnh không, những gì diễn ra sau đó có lẽ không cần nhiều lời đoán trước.
Sở Tương trong ánh mắt lóe lên một chút, cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt đáng thương nói: “Lạnh quá.”
Cố Hành cởi áo khoác vest ra, trong giây tiếp theo thì Sở Tương đã được bao bọc trong chiếc áo khoác tràn ngập mùi hương nam tính của anh. Chiếc áo khoác quá rộng so với cô nên khi mặc vào trông có vẻ lỏng lẻo khiến người ta nhận ra rằng chỉ một chiếc áo của anh cũng đủ để bao quanh cô.
Sở Tương dường như có chút ngại ngùng, cô nắm lấy cổ áo, hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong lớp áo với đôi mắt đen lấp lánh nhìn anh đầy chăm chú.
Đây đúng là kết quả làm mọi người vừa lòng.
Bữa cơm giống như chia bàn ăn thành hai thế giới khác nhau. Trần Uyển Nhu và Cố Giác là mẹ hiền con thảo, hòa hợp với Sở Tương, người con dâu tương lai.
Còn ở phía bên kia là sự im lặng đến khác biệt. Dù mang họ Cố, nhiều lúc Cố Hành dường như đứng ngoài gia đình, không cần thiên vị hay ưu ái, điều này đã thành thói quen ai cũng ngầm hiểu.
"Anh Cố, anh có thể đưa em về nhà không?"
Giọng nói bất ngờ của cô gái kéo Cố Hành trở về thực tại, anh ngẩng lên nhìn ánh mắt Sở Tương.
Trần Uyển Nhu vội cười: "Tương Tương, để Cố Giác đưa con đi."
Sở Tương ngây thơ đáp: "Anh Giác có xe sao?"
Cố Giác nghe vậy không nhịn được nói với mẹ: "Đúng vậy, mẹ, con hiện tại chưa có xe, đợi đến khi nào con tự mua thì hãy nói."
Dù muốn tự mình chứng tỏ, anh ta thật sự không định dùng xe của gia đình, gara Cố gia có nhiều xe đẹp, nhưng không chiếc nào do anh ta tự mua nên anh ta không muốn bị anh trai coi thường.
Trần Uyển Nhu không để ý: "Con chỉ cần mượn xe để đưa Tương Tương về thôi, anh con sẽ không phản đối đâu."
Tối nay trời trăng thanh gió mát, bọn họ nam nữ đơn chiếc đi cùng, nếu không khí tốt lên, hai người có thể sẽ nảy sinh tình cảm.
Trần Uyển Nhu thầm nghĩ Cố Giác đúng là không hiểu ý, bà đã tạo bao nhiêu cơ hội mà vẫn không biết nắm lấy.
Cố Hành đứng dậy, nói với Sở Tương: "Anh sẽ đưa em về."
Sở Tương liền gật đầu, cô đứng lên đi bên cạnh anh rất ngoan ngoãn.
Trần Uyển Nhu nói: "Tương Tương, con có thể ngồi thêm một lát, cô còn chuẩn bị trái cây mà!"
Cố Hành đáp: "Ngày mai cô ấy còn phải đi huấn luyện quân sự ở trường, hôm nay mệt rồi, cần về nghỉ ngơi sớm. Trái cây để khi khác ăn cũng được."
Nói xong, Cố Hành dẫn Sở Tương ra khỏi cửa, cô vội vã quay lại chào tạm biệt Trần Uyển Nhu.
Trong lòng Trần Uyển Nhu không thoải mái: "A Hành vừa nói gì thế? Nghe như nó là trưởng bối của Tương Tương, chỉ thiếu điều nói rõ rằng mẹ muốn giữ Tương Tương ngồi thêm một lát là vô lý vậy."
Cố Giác vừa ăn vừa nói: "Mẹ nghĩ nhiều rồi, anh ấy không có ý đó đâu, anh ấy với Sở Tương cũng không thân thiết mà."
Trần Uyển Nhu nghĩ lại cũng phải, Cố Hành mới tiếp xúc với Sở Tương vài lần, làm sao có thể vì cô bé mà xem nhẹ lời bà được?
Trăng sáng, sao thưa, tối nay gió lạnh mang đến một chút se sắt, dưới ánh trăng trong trẻo, hai bóng hình đi song song kéo dài, đôi lúc đan vào nhau, không phân biệt được.
Xe của Cố Hành đậu bên ngoài cổng biệt thự, lúc đi ra, anh chủ ý bước chậm lại dù không cố tình nhìn cô gái bên cạnh nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên cái bóng của cô dường như có thể quan sát từng động tác.
Một cơn gió lại thổi đến, Sở Tương nổi da gà trên cánh tay, cô ôm tay và xoa xoa, thầm mong nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, nếu có thể thì ngày mai trời mưa luôn thì khi đó cô không phải đi huấn luyện quân sự.
Cố Hành dừng bước, hỏi cô: "Lạnh không?"
Sở Tương mặc chiếc váy hồng nhạt mỏng làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, làn váy nhẹ nhàng lay động trong gió, mơ hồ lộ ra làn da trắng phía trên đầu gối, khiến dáng người càng thêm mảnh mai.
Khi một chàng trai trong đêm gió lạnh hỏi một cô gái có lạnh không, những gì diễn ra sau đó có lẽ không cần nhiều lời đoán trước.
Sở Tương trong ánh mắt lóe lên một chút, cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt đáng thương nói: “Lạnh quá.”
Cố Hành cởi áo khoác vest ra, trong giây tiếp theo thì Sở Tương đã được bao bọc trong chiếc áo khoác tràn ngập mùi hương nam tính của anh. Chiếc áo khoác quá rộng so với cô nên khi mặc vào trông có vẻ lỏng lẻo khiến người ta nhận ra rằng chỉ một chiếc áo của anh cũng đủ để bao quanh cô.
Sở Tương dường như có chút ngại ngùng, cô nắm lấy cổ áo, hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong lớp áo với đôi mắt đen lấp lánh nhìn anh đầy chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.