Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 48: Có Người Thích
Bôn Bào Đích Đào Tử
03/11/2024
Việc huấn luyện quân sự này thật sự không phải ai cũng có thể chịu nổi.
Mạnh Thất Nguyệt là một cô gái xinh xắn, lúc nào cũng rất để ý đến hình ảnh của mình, nhưng dù là thế, qua vài ngày huấn luyện quân sự thì cô ấy cũng không thể chịu nổi nữa.
Đến giờ ăn trưa, cô là người đầu tiên bước vào nhà ăn mà chọn ngay một chỗ có điều hòa mát mẻ rồi nằm dài ra ghế, không muốn cử động chút nào.
Dạo gần đây, Mạnh Thất Nguyệt bị rám nắng một chút nhưng làn da không hề xấu đi, ngược lại trông khỏe khoắn và đầy sức sống hơn.
Có vài nam sinh đi ngang thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc nhìn cô thêm một cái nhưng vì đang mệt rã rời nên Mạnh Thất Nguyệt chẳng hề để ý gì đến họ.
Một nam sinh cao ráo, bưng khay thức ăn và lấy hết can đảm tiến tới hỏi: “Bạn ơi, mình ngồi cạnh bạn được không?”
Nam sinh này cũng là sinh viên năm nhất, mặc áo rằn ri.
Mạnh Thất Nguyệt nghĩ, nếu cậu ta ngồi cạnh mình thì chắn hết gió điều hòa rồi còn gì? Thế là cô lập tức nói: “Không được, mình quen ngồi một mình rồi.”
Vả lại xung quanh còn rất nhiều chỗ trống, cậu ta nhất định chọn chỗ của mình chẳng phải là muốn tranh chỗ điều hòa hay sao?
Nam sinh có vẻ hơi bị tổn thương, ngượng ngùng rời đi.
Trong nhà ăn của trường thường xuyên có những đôi nam nữ trẻ tuổi đi cùng nhau, rõ ràng là các cặp đôi, xung quanh tràn ngập không khí yêu đương.
Mạnh Thất Nguyệt cầm đũa dùng sức chọc vào khay cơm tẻ, cô thật sự không hiểu sao không có ai đến tán tỉnh mình.
Cửa nhà ăn lại có một nhóm người đi vào, Mạnh Thất Nguyệt lập tức nhận ra Sở Tương. Mấy ngày trước, khi thấy Sở Tương thì cô ấy còn trông uể oải nhưng hôm nay lại tràn đầy sinh khí, tinh thần phấn chấn hẳn.
Mạnh Thất Nguyệt có linh cảm rằng có gì đó không bình thường, đợi Sở Tương lấy đồ ăn xong thì cô liền vẫy tay gọi: “Tương Tương!”
Thấy Mạnh Thất Nguyệt, Sở Tương mỉm cười đi tới, ngồi xuống đối diện cô: “Thất Nguyệt, cảm giác như lâu lắm rồi không gặp cậu vậy.”
Mạnh Thất Nguyệt than phiền: “Cậu không biết huấn luyện viên của bọn mình nghiêm khắc đến mức nào đâu, bây giờ mình vẫn còn sống đúng là nhờ có thể lực tốt đấy.”
Sở Tương tỏ ra đầy năng lượng tích cực: “Thất Nguyệt, chúng ta không nên than vãn như vậy, cậu nghĩ xem huấn luyện viên của bọn mình còn vất vả hơn nhiều và còn các anh lính đang bảo vệ biên giới nữa, họ nào có sung sướng gì? Chính là nhờ họ gánh vác trách nhiệm thì chúng ta mới có cuộc sống này…”
Mạnh Thất Nguyệt có cảm giác như đang trở lại thời cấp ba nghe giáo viên chủ nhiệm phát biểu trên lễ chào cờ. Cô cố gắng giữ dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, đợi Sở Tương nói xong mới vỗ tay tán thưởng: “Tương Tương, cậu nói hay thật đấy. Vậy nên gần đây cậu gặp chuyện tốt gì mà tâm trạng tốt đến vậy?”
Sở Tương lập tức phủ nhận: “Gần đây mình có gặp chuyện gì tốt đâu?”
Mạnh Thất Nguyệt nói: “Đừng có lừa mình, chúng ta là chị em thân thiết từ nhỏ mà, mình không hiểu cậu sao?”
Sở Tương nghĩ ngợi một chút, có lẽ thấy Mạnh Thất Nguyệt nói cũng có lý, cô hơi nghiêng người về phía bạn mình, nói nhỏ: “Mình biểu hiện rõ đến vậy sao?”
Mạnh Thất Nguyệt cũng ghé sát vào nói thầm: “Thật ra không rõ lắm đâu, chỉ là mình đoán được thôi.”
Sở Tương không giấu giếm Mạnh Thất Nguyệt nữa, cô khẽ giọng: “Mình thích một anh chàng.”
Mạnh Thất Nguyệt: “Cậu nói là Cố Giác?”
“Đương nhiên không phải anh ta.”
Lập tức, Mạnh Thất Nguyệt rất hứng thú vì Cố Giác và Sở Tương có hôn ước nhưng anh ta lại lăng nhăng, điều này ai cũng biết. Vậy mà Sở Tương lại nói cô cũng thích người khác, hai người đều có ý trung nhân khác ngoài hôn ước, việc này đúng là hiếm thấy!
Mạnh Thất Nguyệt hỏi dồn: “Người đó là ai? Cao 1 mét 8 không? Gia cảnh thế nào? Tính cách ra sao? Cậu thích anh ấy, vậy anh ấy có thích cậu không?”
Sở Tương chỉ trả lời câu hỏi cuối: “Anh ấy đương nhiên cũng thích mình.”
Mạnh Thất Nguyệt là kiểu người thích hóng hớt, cô tròn xoe mắt: “Anh ấy đã tỏ tình với cậu rồi à?”
Mạnh Thất Nguyệt là một cô gái xinh xắn, lúc nào cũng rất để ý đến hình ảnh của mình, nhưng dù là thế, qua vài ngày huấn luyện quân sự thì cô ấy cũng không thể chịu nổi nữa.
Đến giờ ăn trưa, cô là người đầu tiên bước vào nhà ăn mà chọn ngay một chỗ có điều hòa mát mẻ rồi nằm dài ra ghế, không muốn cử động chút nào.
Dạo gần đây, Mạnh Thất Nguyệt bị rám nắng một chút nhưng làn da không hề xấu đi, ngược lại trông khỏe khoắn và đầy sức sống hơn.
Có vài nam sinh đi ngang thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc nhìn cô thêm một cái nhưng vì đang mệt rã rời nên Mạnh Thất Nguyệt chẳng hề để ý gì đến họ.
Một nam sinh cao ráo, bưng khay thức ăn và lấy hết can đảm tiến tới hỏi: “Bạn ơi, mình ngồi cạnh bạn được không?”
Nam sinh này cũng là sinh viên năm nhất, mặc áo rằn ri.
Mạnh Thất Nguyệt nghĩ, nếu cậu ta ngồi cạnh mình thì chắn hết gió điều hòa rồi còn gì? Thế là cô lập tức nói: “Không được, mình quen ngồi một mình rồi.”
Vả lại xung quanh còn rất nhiều chỗ trống, cậu ta nhất định chọn chỗ của mình chẳng phải là muốn tranh chỗ điều hòa hay sao?
Nam sinh có vẻ hơi bị tổn thương, ngượng ngùng rời đi.
Trong nhà ăn của trường thường xuyên có những đôi nam nữ trẻ tuổi đi cùng nhau, rõ ràng là các cặp đôi, xung quanh tràn ngập không khí yêu đương.
Mạnh Thất Nguyệt cầm đũa dùng sức chọc vào khay cơm tẻ, cô thật sự không hiểu sao không có ai đến tán tỉnh mình.
Cửa nhà ăn lại có một nhóm người đi vào, Mạnh Thất Nguyệt lập tức nhận ra Sở Tương. Mấy ngày trước, khi thấy Sở Tương thì cô ấy còn trông uể oải nhưng hôm nay lại tràn đầy sinh khí, tinh thần phấn chấn hẳn.
Mạnh Thất Nguyệt có linh cảm rằng có gì đó không bình thường, đợi Sở Tương lấy đồ ăn xong thì cô liền vẫy tay gọi: “Tương Tương!”
Thấy Mạnh Thất Nguyệt, Sở Tương mỉm cười đi tới, ngồi xuống đối diện cô: “Thất Nguyệt, cảm giác như lâu lắm rồi không gặp cậu vậy.”
Mạnh Thất Nguyệt than phiền: “Cậu không biết huấn luyện viên của bọn mình nghiêm khắc đến mức nào đâu, bây giờ mình vẫn còn sống đúng là nhờ có thể lực tốt đấy.”
Sở Tương tỏ ra đầy năng lượng tích cực: “Thất Nguyệt, chúng ta không nên than vãn như vậy, cậu nghĩ xem huấn luyện viên của bọn mình còn vất vả hơn nhiều và còn các anh lính đang bảo vệ biên giới nữa, họ nào có sung sướng gì? Chính là nhờ họ gánh vác trách nhiệm thì chúng ta mới có cuộc sống này…”
Mạnh Thất Nguyệt có cảm giác như đang trở lại thời cấp ba nghe giáo viên chủ nhiệm phát biểu trên lễ chào cờ. Cô cố gắng giữ dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, đợi Sở Tương nói xong mới vỗ tay tán thưởng: “Tương Tương, cậu nói hay thật đấy. Vậy nên gần đây cậu gặp chuyện tốt gì mà tâm trạng tốt đến vậy?”
Sở Tương lập tức phủ nhận: “Gần đây mình có gặp chuyện gì tốt đâu?”
Mạnh Thất Nguyệt nói: “Đừng có lừa mình, chúng ta là chị em thân thiết từ nhỏ mà, mình không hiểu cậu sao?”
Sở Tương nghĩ ngợi một chút, có lẽ thấy Mạnh Thất Nguyệt nói cũng có lý, cô hơi nghiêng người về phía bạn mình, nói nhỏ: “Mình biểu hiện rõ đến vậy sao?”
Mạnh Thất Nguyệt cũng ghé sát vào nói thầm: “Thật ra không rõ lắm đâu, chỉ là mình đoán được thôi.”
Sở Tương không giấu giếm Mạnh Thất Nguyệt nữa, cô khẽ giọng: “Mình thích một anh chàng.”
Mạnh Thất Nguyệt: “Cậu nói là Cố Giác?”
“Đương nhiên không phải anh ta.”
Lập tức, Mạnh Thất Nguyệt rất hứng thú vì Cố Giác và Sở Tương có hôn ước nhưng anh ta lại lăng nhăng, điều này ai cũng biết. Vậy mà Sở Tương lại nói cô cũng thích người khác, hai người đều có ý trung nhân khác ngoài hôn ước, việc này đúng là hiếm thấy!
Mạnh Thất Nguyệt hỏi dồn: “Người đó là ai? Cao 1 mét 8 không? Gia cảnh thế nào? Tính cách ra sao? Cậu thích anh ấy, vậy anh ấy có thích cậu không?”
Sở Tương chỉ trả lời câu hỏi cuối: “Anh ấy đương nhiên cũng thích mình.”
Mạnh Thất Nguyệt là kiểu người thích hóng hớt, cô tròn xoe mắt: “Anh ấy đã tỏ tình với cậu rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.