Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Chương 47:
Bôn Bào Đích Đào Tử
03/11/2024
Người đàn ông cao lớn với bờ vai rộng eo thon, mặc chiếc sơ mi trắng cài kín đến tận cổ, toát ra một sự thu hút khó cưỡng. Có thể tưởng tượng rằng phía sau vẻ nghiêm túc này là một thân hình hoàn mỹ.
Cố Hành bị ánh mắt trong veo của cô gái nhỏ nhìn chăm chú, tự nhiên cảm thấy cổ họng khô khan, yết hầu hơi động, giọng anh nghiêm nghị như người lớn dặn dò: “Thời gian tới trời sẽ lạnh hơn, ra ngoài nhớ mặc thêm áo.”
Vừa nói, anh vừa lùi lại một bước để giữ khoảng cách với cô một chút.
Có đôi lúc, nếu quá gần gũi thì con người dễ phạm sai lầm.
Nhưng Sở Tương lại chẳng nhận ra được sự đắn đo của anh, cô tiến thêm một bước, gần như chạm vào người anh, ngẩng mặt lên với đôi mắt sáng ngời như vì sao, hỏi với vẻ lo lắng: “Vậy đồ ngọt của em còn không?”
Hơi thở của cô thoáng phả vào không khí, Cố Hành như ngừng thở trong khoảnh khắc.
Dường như cô thực sự chỉ quan tâm đến đồ ngọt của mình, cô đưa tay ra, cẩn thận kéo nhẹ ống tay áo sơ mi của anh: “Anh đã hứa sẽ mua đồ ngọt cho em, còn nhớ không?”
Sở Tương hơi nghiêng đầu, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa sau lưng, có vài sợi tóc chạm nhẹ vào ngực anh.
Cái kéo nhẹ từ tay cô khiến trái tim anh cũng như bị kéo lệch nhịp.
Bất chợt, Cố Hành nắm lấy tay cô nhưng không nói gì, sự im lặng của anh tạo ra một áp lực lớn. Anh nắm cổ tay cô với chút lực nhưng kỳ lạ là cô không hề sợ.
Trong mắt Sở Tương lại càng sáng hơn.
Cố Hành dường như suy nghĩ gì đó như thể người im lặng vừa rồi không phải là anh. Anh buông tay cô ra, khẽ cười và nhẹ nhàng nói: “Dù sao em cũng còn nhỏ, anh đã hứa mua đồ ngọt cho em thì không quên đâu.”
Sở Tương nhíu mày: “Em không nhỏ đâu.”
Cố Hành không tiếp tục tranh cãi vấn đề đó, anh xoay người đi: “Giờ này tiệm bánh ngọt chắc còn chưa đóng cửa.”
Cứ như thể chỉ cần không đụng đến chuyện cô còn nhỏ hay không, anh sẽ không cần phải nghĩ nhiều.
Cố Hành đi được vài bước, cũng không ngoái lại nhìn bóng dáng đang theo sát phía sau. Anh dừng chân, quay người lại nhìn về phía cô.
Sở Tương đứng yên tại chỗ, môi mím lại như thể trên mặt cô có mấy chữ “Em không vui đâu” viết rõ ràng.
Ai bảo cô tiểu thư Sở này ngoan ngoãn chứ? Thực ra tính khí của cô cũng không nhỏ đâu.
Đôi mắt của cô nhìn anh, rõ ràng là đang chờ anh đến dỗ.
Đây quả thật là một cảm giác kỳ lạ, Cố Hành chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người chờ anh dỗ dành nhưng anh cũng không phải người giỏi an ủi người khác.
Thế nên, anh cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giữa người đàn ông và cô gái nhỏ, dường như đã bắt đầu một cuộc chiến không lời.
Rồi cô từ từ đỏ hoe đôi mắt.
Cố Hành khẽ nhướng mày.
Khi gió đêm nổi lên, chỉ thấy bóng dáng người đàn ông cuối cùng cũng nhượng bộ, anh từng bước tiến lại gần mà nhẹ nhàng nói với cô: “Hai phần đồ ngọt, được không?”
Một lúc sau, trong bóng tối, giọng cô gái nhỏ như thể cố nén lại vang lên: “Được rồi, nếu anh rộng lượng như thế, em đành miễn cưỡng nhận vậy.”
Anh khẽ cười một tiếng.
Cố Hành bị ánh mắt trong veo của cô gái nhỏ nhìn chăm chú, tự nhiên cảm thấy cổ họng khô khan, yết hầu hơi động, giọng anh nghiêm nghị như người lớn dặn dò: “Thời gian tới trời sẽ lạnh hơn, ra ngoài nhớ mặc thêm áo.”
Vừa nói, anh vừa lùi lại một bước để giữ khoảng cách với cô một chút.
Có đôi lúc, nếu quá gần gũi thì con người dễ phạm sai lầm.
Nhưng Sở Tương lại chẳng nhận ra được sự đắn đo của anh, cô tiến thêm một bước, gần như chạm vào người anh, ngẩng mặt lên với đôi mắt sáng ngời như vì sao, hỏi với vẻ lo lắng: “Vậy đồ ngọt của em còn không?”
Hơi thở của cô thoáng phả vào không khí, Cố Hành như ngừng thở trong khoảnh khắc.
Dường như cô thực sự chỉ quan tâm đến đồ ngọt của mình, cô đưa tay ra, cẩn thận kéo nhẹ ống tay áo sơ mi của anh: “Anh đã hứa sẽ mua đồ ngọt cho em, còn nhớ không?”
Sở Tương hơi nghiêng đầu, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa sau lưng, có vài sợi tóc chạm nhẹ vào ngực anh.
Cái kéo nhẹ từ tay cô khiến trái tim anh cũng như bị kéo lệch nhịp.
Bất chợt, Cố Hành nắm lấy tay cô nhưng không nói gì, sự im lặng của anh tạo ra một áp lực lớn. Anh nắm cổ tay cô với chút lực nhưng kỳ lạ là cô không hề sợ.
Trong mắt Sở Tương lại càng sáng hơn.
Cố Hành dường như suy nghĩ gì đó như thể người im lặng vừa rồi không phải là anh. Anh buông tay cô ra, khẽ cười và nhẹ nhàng nói: “Dù sao em cũng còn nhỏ, anh đã hứa mua đồ ngọt cho em thì không quên đâu.”
Sở Tương nhíu mày: “Em không nhỏ đâu.”
Cố Hành không tiếp tục tranh cãi vấn đề đó, anh xoay người đi: “Giờ này tiệm bánh ngọt chắc còn chưa đóng cửa.”
Cứ như thể chỉ cần không đụng đến chuyện cô còn nhỏ hay không, anh sẽ không cần phải nghĩ nhiều.
Cố Hành đi được vài bước, cũng không ngoái lại nhìn bóng dáng đang theo sát phía sau. Anh dừng chân, quay người lại nhìn về phía cô.
Sở Tương đứng yên tại chỗ, môi mím lại như thể trên mặt cô có mấy chữ “Em không vui đâu” viết rõ ràng.
Ai bảo cô tiểu thư Sở này ngoan ngoãn chứ? Thực ra tính khí của cô cũng không nhỏ đâu.
Đôi mắt của cô nhìn anh, rõ ràng là đang chờ anh đến dỗ.
Đây quả thật là một cảm giác kỳ lạ, Cố Hành chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người chờ anh dỗ dành nhưng anh cũng không phải người giỏi an ủi người khác.
Thế nên, anh cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giữa người đàn ông và cô gái nhỏ, dường như đã bắt đầu một cuộc chiến không lời.
Rồi cô từ từ đỏ hoe đôi mắt.
Cố Hành khẽ nhướng mày.
Khi gió đêm nổi lên, chỉ thấy bóng dáng người đàn ông cuối cùng cũng nhượng bộ, anh từng bước tiến lại gần mà nhẹ nhàng nói với cô: “Hai phần đồ ngọt, được không?”
Một lúc sau, trong bóng tối, giọng cô gái nhỏ như thể cố nén lại vang lên: “Được rồi, nếu anh rộng lượng như thế, em đành miễn cưỡng nhận vậy.”
Anh khẽ cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.