Chương 24:
Căng Dĩ
09/10/2024
Thời Dư nghiến răng rất lâu vì một câu giảm cấp đó.
Xem thường ai đây?
Nhân viên đăng ký nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy cô dễ thương nên tiếp tục đăng ký, lại hỏi: "Có cơ giáp không?"
Có cơ giáp không?
Thời Dư quả quyết lắc đầu.
Thấy ánh mắt của nhân viên đăng ký dừng lại ở ngón trỏ trên tay mình, Thời Dư mặt không đổi nói: “Đây là gia truyền của em, là nhẫn cưới khi ông nội em kết hôn.”
Cảm giác được ánh mắt của ba người trở nên kỳ lạ, Thời Dư tiếp tục ưỡn ngực nói: "Em là cô nhi, hàng tháng đều dựa vào tiền cứu trợ sinh hoạt, mua không nổi cơ giáp."
Nhân viên đăng ký trong mắt hiện lên sự đồng cảm, nhanh chóng kiềm chế bản thân, đăng ký cho cô là ‘Không có cơ giáp’, sau đó đưa cho cô một dãy số Y1121.
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu cũng tiến lên phía trước để đăng ký, khi được hỏi về cấp độ của thể lực và trí lực, cả hai đều nói là cấp A. Khi được hỏi có cơ giáp không, cả hai nói rằng chiếc nhẫn trên ngón tay họ là của ông nội họ khi ông nội họ kết hôn.
Khá lắm, Thời Dư chết lặng tại chỗ.
Nhân viên đăng ký không nói lên lời “Hai người các cậu cũng là cô nhi đúng không?”
“Không phải, một tháng trước em bỏ nhà ra đi không có một xu dính túi nên đã đem cơ giáp đi bán.” Phong Hiểu nói trước.
Lục Đông Ngạn mí mắt không tự chủ được giật giật, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hồi nhỏ anh trai em bảo không nên quá mê cơ giáp, cho nên em cũng không có."
Có lẽ Nhân viên đăng ký không thèm tranh cãi với họ cho nên nhanh chóng điền thông tin của họ mà không hề nghi ngờ, rồi đưa cho họ một số se-ri.
"Các cậu cầm số hiệu của mình đến hậu cần lấy cơ giáp, nơi đó sẽ có người nói cho các cậu biết kế tiếp nên làm như thế nào. Trước khi rời khỏi nơi trú ẩn này, các cậu phải đem cơ giáp trả lại hậu cần."
Ba người ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với nhân viên đăng ký rồi xếp hàng rời đi.
Người đến nhận cơ giáp không nhiều cũng không ít, nơi tị nạn hứa hẹn mọi tổn thất đều do nơi tị nạn gánh chịu, người bình thường sẽ lựa chọn điều khiển cơ giáp mà mình quen thuộc.
Cơ giáp của nơi tị nạn cấp cho đều là cơ giáp quân sự, hiệu suất không có gì đáng nói nhưng yêu cầu đối với bản thân người điều khiển càng cao, không dễ thích ứng như cơ giáp thông thường.
Nếu chọn ra ngoài để lập công, thì dù sao cũng phải lấy việc cứu mạng mình làm điều kiện tiên quyết quan trọng nhất, từ bỏ việc điều khiển cơ giáp quen thuộc và chọn cơ giáp quân sự thì tiết kiệm chi phí nhưng không hợp lý.
Xem thường ai đây?
Nhân viên đăng ký nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy cô dễ thương nên tiếp tục đăng ký, lại hỏi: "Có cơ giáp không?"
Có cơ giáp không?
Thời Dư quả quyết lắc đầu.
Thấy ánh mắt của nhân viên đăng ký dừng lại ở ngón trỏ trên tay mình, Thời Dư mặt không đổi nói: “Đây là gia truyền của em, là nhẫn cưới khi ông nội em kết hôn.”
Cảm giác được ánh mắt của ba người trở nên kỳ lạ, Thời Dư tiếp tục ưỡn ngực nói: "Em là cô nhi, hàng tháng đều dựa vào tiền cứu trợ sinh hoạt, mua không nổi cơ giáp."
Nhân viên đăng ký trong mắt hiện lên sự đồng cảm, nhanh chóng kiềm chế bản thân, đăng ký cho cô là ‘Không có cơ giáp’, sau đó đưa cho cô một dãy số Y1121.
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu cũng tiến lên phía trước để đăng ký, khi được hỏi về cấp độ của thể lực và trí lực, cả hai đều nói là cấp A. Khi được hỏi có cơ giáp không, cả hai nói rằng chiếc nhẫn trên ngón tay họ là của ông nội họ khi ông nội họ kết hôn.
Khá lắm, Thời Dư chết lặng tại chỗ.
Nhân viên đăng ký không nói lên lời “Hai người các cậu cũng là cô nhi đúng không?”
“Không phải, một tháng trước em bỏ nhà ra đi không có một xu dính túi nên đã đem cơ giáp đi bán.” Phong Hiểu nói trước.
Lục Đông Ngạn mí mắt không tự chủ được giật giật, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hồi nhỏ anh trai em bảo không nên quá mê cơ giáp, cho nên em cũng không có."
Có lẽ Nhân viên đăng ký không thèm tranh cãi với họ cho nên nhanh chóng điền thông tin của họ mà không hề nghi ngờ, rồi đưa cho họ một số se-ri.
"Các cậu cầm số hiệu của mình đến hậu cần lấy cơ giáp, nơi đó sẽ có người nói cho các cậu biết kế tiếp nên làm như thế nào. Trước khi rời khỏi nơi trú ẩn này, các cậu phải đem cơ giáp trả lại hậu cần."
Ba người ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với nhân viên đăng ký rồi xếp hàng rời đi.
Người đến nhận cơ giáp không nhiều cũng không ít, nơi tị nạn hứa hẹn mọi tổn thất đều do nơi tị nạn gánh chịu, người bình thường sẽ lựa chọn điều khiển cơ giáp mà mình quen thuộc.
Cơ giáp của nơi tị nạn cấp cho đều là cơ giáp quân sự, hiệu suất không có gì đáng nói nhưng yêu cầu đối với bản thân người điều khiển càng cao, không dễ thích ứng như cơ giáp thông thường.
Nếu chọn ra ngoài để lập công, thì dù sao cũng phải lấy việc cứu mạng mình làm điều kiện tiên quyết quan trọng nhất, từ bỏ việc điều khiển cơ giáp quen thuộc và chọn cơ giáp quân sự thì tiết kiệm chi phí nhưng không hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.