Chương 25:
Căng Dĩ
09/10/2024
Ba người mang theo tâm tư riêng cẩn thận đi tới bộ phận hậu cần, thấy rất nhiều người đang bận rộn sửa chữa cơ giáp cao cấp, liền ngoan ngoãn hỏi nhân viên địa điểm tiếp nhận cơ giáp.
“Ba người các em… Các em còn chưa đủ tuổi sao?” Người nam nhân trẻ tuổi cao lớn phụ trách phát cơ giáp cau mày nhìn chằm chằm ba cái mầm đậu nhỏ.
Thời Dư chớp mắt và ngoan ngoãn nói: "Anh Tân, thời kỳ không bình thường thì bất kể là người trưởng thành hay trẻ vị thành niên đều muốn cống hiến một phần sức mình cho sự an nguy của Hải Lam tinh. Anh đừng thấy bọn em vẫn còn vị thành niên mà coi thường, ở trường học chúng em là những đối tượng trọng điểm được thầy cô bồi dưỡng, đã học qua làm thế nào để điều khiển hệ thống cơ giáp, sau khi tốt nghiệp trung học thì sẽ ghi danh vào trường quân đội, hy vọng sau này có thể cùng mọi người chiến đấu.”
Lại một lần nữa khi bắt gặp ánh mắt của Thời Dư, Lục Đông Ngôn đã quen với điều đó, không hề hốt hoảng gật đầu mà không cần cô nhắc.
Không biết khi nào các loài không xác định sẽ xâm chiếm một lần nữa, nên bây giờ thực sự không phải là lúc để suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn thấy sự ngưỡng mộ và khao khát trong đôi mắt sáng ngời của Thời Dư, người nam nhân cảm thấy yên tâm đem chiếc nhẫn cơ giáp giao cho họ và dặn dò “Các em chưa bao giờ điều khiển cơ giáp quân sự phải không? Hãy đến sân huấn luyện ở phía sau để làm quen với cơ giáp, khi các em biết cách điều khiển chúng, thì các em đi báo cáo với đội phụ trách an ninh của nơi tị nạn.”
Hiện tại, miễn là các loài không xác định không tấn công nơi tị nạn, về cơ bản việc bảo vệ nơi tị nạn an toàn được đội bảo vệ nơi trú ẩn đảm bảo.
Ba viên đậu mầm nhỏ mang theo chiếc nhẫn cơ giáp đi thẳng một mạch đến sân tập.
Thời Dư huých khuỷu tay vào cánh tay bác sĩ nhỏ: “Cậu có thể lái cơ giáp không?” Cô vừa mới nói giúp anh xong nếu như anh không biết điều khiển cơ giáp cô sẽ rất khó xử.
Phong Hiểu nhíu mày, thấp giọng nói: “Biết một chút.”
Thời Dư còn nghĩ do anh không thích bị cô đụng nên ngoan ngoãn thu tay lại.
“Vậy cậu…”
‘Ầm ầm’ một tiếng, Thời Dư nói còn chưa nói xong thì mặt đất lại lần nữa đung đưa.
Tiếng còi báo động chói tai vang vọng toàn bộ sân huấn luyện.
"Sinh vật không xác định đang xâm chiếm một lần nữa, xin vui lòng đến địa điểm huấn luyện để chống lại sinh vật không biết bên ngoài nơi tị nạn!"
“Ba người các em… Các em còn chưa đủ tuổi sao?” Người nam nhân trẻ tuổi cao lớn phụ trách phát cơ giáp cau mày nhìn chằm chằm ba cái mầm đậu nhỏ.
Thời Dư chớp mắt và ngoan ngoãn nói: "Anh Tân, thời kỳ không bình thường thì bất kể là người trưởng thành hay trẻ vị thành niên đều muốn cống hiến một phần sức mình cho sự an nguy của Hải Lam tinh. Anh đừng thấy bọn em vẫn còn vị thành niên mà coi thường, ở trường học chúng em là những đối tượng trọng điểm được thầy cô bồi dưỡng, đã học qua làm thế nào để điều khiển hệ thống cơ giáp, sau khi tốt nghiệp trung học thì sẽ ghi danh vào trường quân đội, hy vọng sau này có thể cùng mọi người chiến đấu.”
Lại một lần nữa khi bắt gặp ánh mắt của Thời Dư, Lục Đông Ngôn đã quen với điều đó, không hề hốt hoảng gật đầu mà không cần cô nhắc.
Không biết khi nào các loài không xác định sẽ xâm chiếm một lần nữa, nên bây giờ thực sự không phải là lúc để suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhìn thấy sự ngưỡng mộ và khao khát trong đôi mắt sáng ngời của Thời Dư, người nam nhân cảm thấy yên tâm đem chiếc nhẫn cơ giáp giao cho họ và dặn dò “Các em chưa bao giờ điều khiển cơ giáp quân sự phải không? Hãy đến sân huấn luyện ở phía sau để làm quen với cơ giáp, khi các em biết cách điều khiển chúng, thì các em đi báo cáo với đội phụ trách an ninh của nơi tị nạn.”
Hiện tại, miễn là các loài không xác định không tấn công nơi tị nạn, về cơ bản việc bảo vệ nơi tị nạn an toàn được đội bảo vệ nơi trú ẩn đảm bảo.
Ba viên đậu mầm nhỏ mang theo chiếc nhẫn cơ giáp đi thẳng một mạch đến sân tập.
Thời Dư huých khuỷu tay vào cánh tay bác sĩ nhỏ: “Cậu có thể lái cơ giáp không?” Cô vừa mới nói giúp anh xong nếu như anh không biết điều khiển cơ giáp cô sẽ rất khó xử.
Phong Hiểu nhíu mày, thấp giọng nói: “Biết một chút.”
Thời Dư còn nghĩ do anh không thích bị cô đụng nên ngoan ngoãn thu tay lại.
“Vậy cậu…”
‘Ầm ầm’ một tiếng, Thời Dư nói còn chưa nói xong thì mặt đất lại lần nữa đung đưa.
Tiếng còi báo động chói tai vang vọng toàn bộ sân huấn luyện.
"Sinh vật không xác định đang xâm chiếm một lần nữa, xin vui lòng đến địa điểm huấn luyện để chống lại sinh vật không biết bên ngoài nơi tị nạn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.