Chương 26:
Căng Dĩ
09/10/2024
Mắt Thời Dư giật một cái: “Có cần phải tới nhanh như vậy không?”
"Ba người các cậu còn đứng ngây người làm gì? Mau đi làm theo chỉ dẫn đi!" Giọng nói nghiêm túc vang lên, ba người không còn thời gian để ngây người nữa, nhanh chóng lấy cơ giáp.
Chỉ trong chốc lát, nóc phòng huấn luyện đã bị đâm thủng, lộ ra một cái càng màu xanh ngọc sắc bén của con bọ ngựa.
Khi Thời Dư bước vào khoang lái, cô mới biết rằng chế độ điều khiển của cơ giáp quân sự hoàn toàn khác với chế độ điều khiển của [Chiến Thần].
Thời Dư đứng chết lặng.
Cô theo bản năng dùng tinh thần lực che lại lõi điều khiển đến khi cảm nhận được giáp bao lấy bản thân thì Thời Dư mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng khi cô vừa định nhấc chân lên, cảm giác nặng nề khiến cô suýt nữa thì ngã ngửa ra sau, lúc này con bọ ngựa xanh bên ngoài đã vung đuôi bọ cạp về phía cô.
Dựa trên tình hình hiện tại của Thời Dư, cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự tấn công của bọ ngựa xanh, cô nghiến răng nghiến lợi, đồng thời ánh sáng vàng trong mắt cô ngưng tụ lại, bỗng cơ giáp màu lam bạc xuất hiện chắn trước cô và rút ra một thanh kiếm chém đứt đuôi bọ cạp của con bọ ngựa xanh.
Quầng sáng trong mắt Thời Dư nhạt đi, hình ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt cô, lộ ra gương mặt ủ rũ giận dữ của một chàng trai.
“Nếu không muốn chết thì đừng thất thần!”
Nói thật thì Thời Dư cũng không muốn ngẩn người, nhưng sự chênh lệch giữa hai cơ giáp thật sự quá lớn.
Lúc cô điều khiển Chiến Thần như cá gặp nước, cơ thể không có chút gánh nặng nào, nhưng lúc điều khiển cơ giáp quân sự thì cảm giác đang vác một khối sắt nặng trĩu, rất nặng nề.
Cảm giác này giống như thể năng và tinh thần lực của cô đều cấp B mà lại điều khiển một cơ giáp cấp A vậy.
Thời Dư hơi chột dạ…
Cô chưa từng kiểm tra thể năng và tinh thần lực… Nếu thật sự là cấp B… thì chẳng phải cô tự chơi chết bản thân sao?
Mẹ nó! Thứ cơ giáp rác rưởi hại chết người!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu cơ giáp quân sự rác rưởi hay là [Chiến Thần] rác rưởi.
Chiếc đuôi bọ cạp của bọ ngựa xanh bị chém đứt, cơn đau dữ dội khiến nó há to miệng, để lộ hàm răng đầy răng nanh sắc nhọn, phát ra tiếng hét điên cuồng.
Kèm theo là một cơn gió hôi thối tanh nồng, nếu không phải đang ở trong cơ giáp, chỉ sợ bị cái mùi hôi thối đó làm ngất.
"Ba người các cậu còn đứng ngây người làm gì? Mau đi làm theo chỉ dẫn đi!" Giọng nói nghiêm túc vang lên, ba người không còn thời gian để ngây người nữa, nhanh chóng lấy cơ giáp.
Chỉ trong chốc lát, nóc phòng huấn luyện đã bị đâm thủng, lộ ra một cái càng màu xanh ngọc sắc bén của con bọ ngựa.
Khi Thời Dư bước vào khoang lái, cô mới biết rằng chế độ điều khiển của cơ giáp quân sự hoàn toàn khác với chế độ điều khiển của [Chiến Thần].
Thời Dư đứng chết lặng.
Cô theo bản năng dùng tinh thần lực che lại lõi điều khiển đến khi cảm nhận được giáp bao lấy bản thân thì Thời Dư mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng khi cô vừa định nhấc chân lên, cảm giác nặng nề khiến cô suýt nữa thì ngã ngửa ra sau, lúc này con bọ ngựa xanh bên ngoài đã vung đuôi bọ cạp về phía cô.
Dựa trên tình hình hiện tại của Thời Dư, cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sự tấn công của bọ ngựa xanh, cô nghiến răng nghiến lợi, đồng thời ánh sáng vàng trong mắt cô ngưng tụ lại, bỗng cơ giáp màu lam bạc xuất hiện chắn trước cô và rút ra một thanh kiếm chém đứt đuôi bọ cạp của con bọ ngựa xanh.
Quầng sáng trong mắt Thời Dư nhạt đi, hình ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt cô, lộ ra gương mặt ủ rũ giận dữ của một chàng trai.
“Nếu không muốn chết thì đừng thất thần!”
Nói thật thì Thời Dư cũng không muốn ngẩn người, nhưng sự chênh lệch giữa hai cơ giáp thật sự quá lớn.
Lúc cô điều khiển Chiến Thần như cá gặp nước, cơ thể không có chút gánh nặng nào, nhưng lúc điều khiển cơ giáp quân sự thì cảm giác đang vác một khối sắt nặng trĩu, rất nặng nề.
Cảm giác này giống như thể năng và tinh thần lực của cô đều cấp B mà lại điều khiển một cơ giáp cấp A vậy.
Thời Dư hơi chột dạ…
Cô chưa từng kiểm tra thể năng và tinh thần lực… Nếu thật sự là cấp B… thì chẳng phải cô tự chơi chết bản thân sao?
Mẹ nó! Thứ cơ giáp rác rưởi hại chết người!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu cơ giáp quân sự rác rưởi hay là [Chiến Thần] rác rưởi.
Chiếc đuôi bọ cạp của bọ ngựa xanh bị chém đứt, cơn đau dữ dội khiến nó há to miệng, để lộ hàm răng đầy răng nanh sắc nhọn, phát ra tiếng hét điên cuồng.
Kèm theo là một cơn gió hôi thối tanh nồng, nếu không phải đang ở trong cơ giáp, chỉ sợ bị cái mùi hôi thối đó làm ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.