Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 35: Cổ Trùng Độc Ma Công
thuyenhyun
11/09/2019
Trên nền nhà lúc này ba chiếc đầu lâu của ba tên Lạc Ảnh Dong binh đoàn xấu số nằm đó, mắt còn chưa kịp nhắm lại.
Đám người Đoan Mộc Bạch, Tú Vi, Hưng Quân đứng bên tròn mắt nhìn Thiên Hạo, chỉ có nha đầu Tiểu Ngọc mắt rung rưng chạy lại nắm lấy tay Thiên Hạo khẽ nói:
-“Đại ca ca Tiểu Ngọc sợ”..
-“Có đại ca ca ở đây muội không cần sợ, bọn hắn là người xấu muốn giết Tiểu Bạch đại ca nên ta đành phải ra tay với bọn chúng thôi”, Thiên Hạo cúi xuống xoa đầu Tiểu Ngọc rồi nói.
Hưng Quân một bên nhìn thấy cảnh này cũng buồn nhè nhẹ, không biết Tiểu Ngọc là muội muội của mình hay của thiếu gia đây.
-“Thiên Hạo đại ca, chỗ này không tốt rồi nếu ở lại lâu chỉ sợ người của Hắc Vũ sẽ tìm đến đấy”, Đoan Mộc Bạch nói.
-“Không sao, bây giờ mọi người theo ta về chỗ ở đi, ở đó có Lục gia gia, sẽ không sao đâu”, nha đầu Tú Vi ở bên đáp.
Thế là đám người Thiên Hạo nối đuôi rời khỏi “Đệ Nhất Lâu”, để lại vô số ánh mắt sợ sệt từ chủ quán cho đến thực khách.
Chẳng mấy chốc đám người Thiên Hạo được Tú Vi dẫn đến một tòa trạch viện ở phía đông của Ngân Thành.
-“Lục gia gia, Tú Vi đã về rồi đây”, vừa nhìn thấy lão giả ngồi trên ghế phía trước Tú Vi liều chạy tới làm nũng.
-“Hừ, tiểu nha đầu ngươi đi đâu sao không nói cho Lục gia gia biết, nếu ngươi mà có chuyện gì ta biết ăn nói với cha ngươi ra sao”, Lão giả nhìn Tú Vi trách móc nói.
-“Lục gia gia người xem con dẫn ai về”.
Lão giả tóc trắng liền nhìn qua một thoáng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Thiên Hạo, sau đó liền đứng lên tiến về phía hắn.
-“Tiểu huynh đệ, cuối cùng chúng ta lại gặp lại”.
-“Ta tên Thiên Hạo, xin ra mắt lão tiền bối”, Thiên Hạo ôm tay chào hỏi.
Sau đó Tú Vi lần lượt giới thiệu từng người một, lúc này Đoan Mộc Bạch đã lấy xuống mặt nạ dịch dung.
-“Ngươi chính là nhị công tử của Đoan Mộc Khang”.
-“Vâng thưa Tiền bối, ta là con thứ hai của Đoan Mộc Khang”, Đoan Mộc Bạch lập tức đáp lại.
-“Uhm, tên của ta là Lục Vô Thiên, các ngươi cũng có thể gọi ta là Lục gia gia như Tú Vi. Ta cũng đã nghe chuyện của cha ngươi, hiện giờ nghe nói tính mạng đang như đèn treo trước gió”, Lão giả vuốt vuất râu nói.
-“Chúng ta cũng vừa mới biết chút tin tức, lúc nãy ở “Đệ Nhất Lâu” còn giết ba tên thành viên của Lạc Ảnh Dong binh đoàn thuộc hả của Hắc Vũ nữa”, Thiên Hạo ở bên nói vào.
-“Phó đoàn trưởng Hắc Vũ sao, không lẽ việc Đoan Mộc Khang có liên quan đến hắn sao”, Lão giả liền hỏi.
-“Chắc chắn là hắn rồi, lúc trước đại ca của ta cũng là bị hắn hại chết, vì không có đủ bằng chứng nên cha ta mới tạm gác lại rồi để cho ta tới lánh nạn ở Cổ Vân Trấn”, Đoan Mộc Bạch liền trả lời.
-“Vậy ngươi định khi nào về gặp cha ngươi Tiểu Bạch”, Thiên Hạo ở bên hỏi.
-“Tối nay ta sẽ lén vào Đoan Mộc phủ xem thử”, Đoan Mộc Bạch lập tức đáp.
Đoan Mộc Bạch bàn tay nắm lại, gương mặt đầy lo lắng, từ lúc biết cha hắn bị hạ độc thủ như vậy hắn mặc kệ tên Hắc Vũ kia có pháp hiện hay không liền lập tức trở về Đoan Mộc Phủ.
Buổi tối hôm đó, ba người Thiên Hạo, Đoan Mộc Bạch và Lục Vô Thiên liền tiếng nhập vào Đoan Mộc Phủ.
Đoan Mộc Phủ tuy rộng lớn, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đoan Mộc Bạch nên cả ba không gặp bất cứ trở ngại gì, lúc này đã ở trong phòng của Đoan Mộc Khang.
Ở Trên giường lúc này một nam tử trung niên gương mặt nhợt nhạt, môi đang tím dần lại đang bất tỉnh, hắn chính là đoàn trưởng Lạc Ảnh Dong binh đoàn Đoan Mộc Khang.
-“Cha, Bạch nhi về rồi đây, sao người lại ra nông nỗi này”, Đoan Mộc Bạch nước mắt đã rời liền chạy tới ôm chầm lấy cha hắn mà khóc.
Lục Vô Thiên lúc này liền tiến lại quan sát kỹ thân thể Đoan Mộc Khang, sau một hồi quan sát Lục Vô Thiên thấy được sau lưng của Đoan Mộc Khang có dấu chưởng ấn hình bàn tay.
-“Cổ trùng độc ma công”, Lục Vô Thiên nhíu mày nói.
-“Cổ trùng độc ma công, đó là thứ gì a”, Thiên Hạo ở bên nghe nói liền hỏi.
-“Đây chính là công pháp của Ma Thần Tông, dùng cổ trùng độc đưa vào thân thể đối phương, sau mười ngày nếu không giải được thì sẽ chết”, Lục Vô Thiên ở bên giải thích.
-“Ma Thần Tông, không phải bọn hắn đã biến mất rất lâu rồi sao, cha ta có làm gì đắc tội với bọn hắn đâu chứ”, Đoan Mộc Bạch nước mắt nước mũi nhìn Lục Vô Thiên hỏi.
-“Hừ chuyện này ngươi đi mà hỏi cha ngươi, cấp bách nhất bây giờ chính là tìm cách giải đi Cổ trùng độc ma công cho cha ngươi kia kìa”, Lục Vô Thiên nhìn Đoan Mộc Bạch đáp.
-“Lục gia gia không phải ngay cả cao thủ Anh nguyên Cảnh như cha của Tiểu Bạch cũng không chống lại được loại cổ trùng độc này sao”, Thiên Hạo ở bên thắc mắc.
-“Ở cảnh giới tu vi của hắn nếu như trước đó không phải đã bị trọng thương trước thì đã không bị Cổ trùng độc lan tỏa, thẩm thấu nhanh đến vậy”, Lục Vô Thiên lắc đầu nói.
-“Lục gia gia, người có cách nào cứu cha ta không”, Đoan Mộc Bạch mắt đỏ hoe hỏi.
-“Trước tiên cần phải lấy được cổ trùng trong cơ thể cha ngươi ra, để lấy được cổ trùng ra cần phải dùng lửa đưa vào thân thể cha ngươi mà giết chết cổ trùng từ bên trong đó, dùng thú hỏa cũng được nhưng hiện tại bây giờ ở đây không có ai có cả”, Lục Vô Thiên lắc đầu nói.
-“Lục gia gia, ở đây ta có một đầu hỏa diễm, không biết có phù hợp với yêu cầu của người”, Thiên Hạo ở trên tay xuất ra ngọn Cửu Long Thánh Hỏa nói.
Lục Vô Thiên nhìn Thiên Hạo mà há hốc cả mồm, không ngờ được là Thiên hạo lại có một đầu hỏa diễm, nhưng quan sát kĩ đầu hỏa diễm này lại không giống như những loại thú hỏa mà Lục Vô Thiên từng thấy qua.
-“Thiên hạo tiểu tử, đây là cái gì hỏa diễm vậy, ta thấy nó hoàn toàn không giống mấy loại thú hỏa”, Lục Vô Thiên nhìn Thiên Hạo thắc mắc.
-“ Đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, tên gọi là Cửu Long Thánh Hỏa”, Thiên Hạo đắc chí nói.
-Hệ Thống: “Phốc….lại bảo vật gia truyền, sao ký chủ có nhiều bảo vật gia truyền thế a”….
-“Cửu Long Thánh Hỏa”, Lục Vô Thiên tròn mắt ngạc nhiên, bên cạnh Đoan Mộc Bạch cũng không kém.
Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân của nhiều người đang tiến lại gần, Đoan Mộc Bạch nhanh trí kéo Lục Vô Thiên và Thiên Hạo vào mật thất phía dưới sàn nhà.
-“Các ngươi canh gác ở đây cho ta, không được lơ là cảnh giác”, một giọng nói trung niên ồn ồn vang lên.
-“Vâng thưa phó đoàn trưởng”.
Cửa phòng của Đoan Mộc Khang đẩy ra, bước vào là một nam tử trung niên cao ốm, khuôn mặt gian xảo bước lại gần giường của Đoan Mộc Khang.
-“Đoan Mộc Khang à Đoan Mộc Khang, ngươi nằm ở đó vui chứ, ta đến để nói cho ngươi biết con trai ngươi Đoan Mộc Bạch có lẽ giờ này cũng đã ở dưới hoàng tuyền đoàn tụ với đại ca của nó…….và huynh đệ chúng nó đang chờ người làm cha như ngươi đó”.
Hắc Vũ giọng ồn ồn cất lên, phía dưới mật thất Đoan Mộc Bạch nghe thấy, hai tay nắm chặt lại muốn ngay lập tức nhảy lên phía trên để ăn thua đủ với Hắc Vũ nhưng bị Thiên Hạo và Lục Vô Thiên cản lại.
Đám người Đoan Mộc Bạch, Tú Vi, Hưng Quân đứng bên tròn mắt nhìn Thiên Hạo, chỉ có nha đầu Tiểu Ngọc mắt rung rưng chạy lại nắm lấy tay Thiên Hạo khẽ nói:
-“Đại ca ca Tiểu Ngọc sợ”..
-“Có đại ca ca ở đây muội không cần sợ, bọn hắn là người xấu muốn giết Tiểu Bạch đại ca nên ta đành phải ra tay với bọn chúng thôi”, Thiên Hạo cúi xuống xoa đầu Tiểu Ngọc rồi nói.
Hưng Quân một bên nhìn thấy cảnh này cũng buồn nhè nhẹ, không biết Tiểu Ngọc là muội muội của mình hay của thiếu gia đây.
-“Thiên Hạo đại ca, chỗ này không tốt rồi nếu ở lại lâu chỉ sợ người của Hắc Vũ sẽ tìm đến đấy”, Đoan Mộc Bạch nói.
-“Không sao, bây giờ mọi người theo ta về chỗ ở đi, ở đó có Lục gia gia, sẽ không sao đâu”, nha đầu Tú Vi ở bên đáp.
Thế là đám người Thiên Hạo nối đuôi rời khỏi “Đệ Nhất Lâu”, để lại vô số ánh mắt sợ sệt từ chủ quán cho đến thực khách.
Chẳng mấy chốc đám người Thiên Hạo được Tú Vi dẫn đến một tòa trạch viện ở phía đông của Ngân Thành.
-“Lục gia gia, Tú Vi đã về rồi đây”, vừa nhìn thấy lão giả ngồi trên ghế phía trước Tú Vi liều chạy tới làm nũng.
-“Hừ, tiểu nha đầu ngươi đi đâu sao không nói cho Lục gia gia biết, nếu ngươi mà có chuyện gì ta biết ăn nói với cha ngươi ra sao”, Lão giả nhìn Tú Vi trách móc nói.
-“Lục gia gia người xem con dẫn ai về”.
Lão giả tóc trắng liền nhìn qua một thoáng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Thiên Hạo, sau đó liền đứng lên tiến về phía hắn.
-“Tiểu huynh đệ, cuối cùng chúng ta lại gặp lại”.
-“Ta tên Thiên Hạo, xin ra mắt lão tiền bối”, Thiên Hạo ôm tay chào hỏi.
Sau đó Tú Vi lần lượt giới thiệu từng người một, lúc này Đoan Mộc Bạch đã lấy xuống mặt nạ dịch dung.
-“Ngươi chính là nhị công tử của Đoan Mộc Khang”.
-“Vâng thưa Tiền bối, ta là con thứ hai của Đoan Mộc Khang”, Đoan Mộc Bạch lập tức đáp lại.
-“Uhm, tên của ta là Lục Vô Thiên, các ngươi cũng có thể gọi ta là Lục gia gia như Tú Vi. Ta cũng đã nghe chuyện của cha ngươi, hiện giờ nghe nói tính mạng đang như đèn treo trước gió”, Lão giả vuốt vuất râu nói.
-“Chúng ta cũng vừa mới biết chút tin tức, lúc nãy ở “Đệ Nhất Lâu” còn giết ba tên thành viên của Lạc Ảnh Dong binh đoàn thuộc hả của Hắc Vũ nữa”, Thiên Hạo ở bên nói vào.
-“Phó đoàn trưởng Hắc Vũ sao, không lẽ việc Đoan Mộc Khang có liên quan đến hắn sao”, Lão giả liền hỏi.
-“Chắc chắn là hắn rồi, lúc trước đại ca của ta cũng là bị hắn hại chết, vì không có đủ bằng chứng nên cha ta mới tạm gác lại rồi để cho ta tới lánh nạn ở Cổ Vân Trấn”, Đoan Mộc Bạch liền trả lời.
-“Vậy ngươi định khi nào về gặp cha ngươi Tiểu Bạch”, Thiên Hạo ở bên hỏi.
-“Tối nay ta sẽ lén vào Đoan Mộc phủ xem thử”, Đoan Mộc Bạch lập tức đáp.
Đoan Mộc Bạch bàn tay nắm lại, gương mặt đầy lo lắng, từ lúc biết cha hắn bị hạ độc thủ như vậy hắn mặc kệ tên Hắc Vũ kia có pháp hiện hay không liền lập tức trở về Đoan Mộc Phủ.
Buổi tối hôm đó, ba người Thiên Hạo, Đoan Mộc Bạch và Lục Vô Thiên liền tiếng nhập vào Đoan Mộc Phủ.
Đoan Mộc Phủ tuy rộng lớn, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đoan Mộc Bạch nên cả ba không gặp bất cứ trở ngại gì, lúc này đã ở trong phòng của Đoan Mộc Khang.
Ở Trên giường lúc này một nam tử trung niên gương mặt nhợt nhạt, môi đang tím dần lại đang bất tỉnh, hắn chính là đoàn trưởng Lạc Ảnh Dong binh đoàn Đoan Mộc Khang.
-“Cha, Bạch nhi về rồi đây, sao người lại ra nông nỗi này”, Đoan Mộc Bạch nước mắt đã rời liền chạy tới ôm chầm lấy cha hắn mà khóc.
Lục Vô Thiên lúc này liền tiến lại quan sát kỹ thân thể Đoan Mộc Khang, sau một hồi quan sát Lục Vô Thiên thấy được sau lưng của Đoan Mộc Khang có dấu chưởng ấn hình bàn tay.
-“Cổ trùng độc ma công”, Lục Vô Thiên nhíu mày nói.
-“Cổ trùng độc ma công, đó là thứ gì a”, Thiên Hạo ở bên nghe nói liền hỏi.
-“Đây chính là công pháp của Ma Thần Tông, dùng cổ trùng độc đưa vào thân thể đối phương, sau mười ngày nếu không giải được thì sẽ chết”, Lục Vô Thiên ở bên giải thích.
-“Ma Thần Tông, không phải bọn hắn đã biến mất rất lâu rồi sao, cha ta có làm gì đắc tội với bọn hắn đâu chứ”, Đoan Mộc Bạch nước mắt nước mũi nhìn Lục Vô Thiên hỏi.
-“Hừ chuyện này ngươi đi mà hỏi cha ngươi, cấp bách nhất bây giờ chính là tìm cách giải đi Cổ trùng độc ma công cho cha ngươi kia kìa”, Lục Vô Thiên nhìn Đoan Mộc Bạch đáp.
-“Lục gia gia không phải ngay cả cao thủ Anh nguyên Cảnh như cha của Tiểu Bạch cũng không chống lại được loại cổ trùng độc này sao”, Thiên Hạo ở bên thắc mắc.
-“Ở cảnh giới tu vi của hắn nếu như trước đó không phải đã bị trọng thương trước thì đã không bị Cổ trùng độc lan tỏa, thẩm thấu nhanh đến vậy”, Lục Vô Thiên lắc đầu nói.
-“Lục gia gia, người có cách nào cứu cha ta không”, Đoan Mộc Bạch mắt đỏ hoe hỏi.
-“Trước tiên cần phải lấy được cổ trùng trong cơ thể cha ngươi ra, để lấy được cổ trùng ra cần phải dùng lửa đưa vào thân thể cha ngươi mà giết chết cổ trùng từ bên trong đó, dùng thú hỏa cũng được nhưng hiện tại bây giờ ở đây không có ai có cả”, Lục Vô Thiên lắc đầu nói.
-“Lục gia gia, ở đây ta có một đầu hỏa diễm, không biết có phù hợp với yêu cầu của người”, Thiên Hạo ở trên tay xuất ra ngọn Cửu Long Thánh Hỏa nói.
Lục Vô Thiên nhìn Thiên Hạo mà há hốc cả mồm, không ngờ được là Thiên hạo lại có một đầu hỏa diễm, nhưng quan sát kĩ đầu hỏa diễm này lại không giống như những loại thú hỏa mà Lục Vô Thiên từng thấy qua.
-“Thiên hạo tiểu tử, đây là cái gì hỏa diễm vậy, ta thấy nó hoàn toàn không giống mấy loại thú hỏa”, Lục Vô Thiên nhìn Thiên Hạo thắc mắc.
-“ Đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, tên gọi là Cửu Long Thánh Hỏa”, Thiên Hạo đắc chí nói.
-Hệ Thống: “Phốc….lại bảo vật gia truyền, sao ký chủ có nhiều bảo vật gia truyền thế a”….
-“Cửu Long Thánh Hỏa”, Lục Vô Thiên tròn mắt ngạc nhiên, bên cạnh Đoan Mộc Bạch cũng không kém.
Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân của nhiều người đang tiến lại gần, Đoan Mộc Bạch nhanh trí kéo Lục Vô Thiên và Thiên Hạo vào mật thất phía dưới sàn nhà.
-“Các ngươi canh gác ở đây cho ta, không được lơ là cảnh giác”, một giọng nói trung niên ồn ồn vang lên.
-“Vâng thưa phó đoàn trưởng”.
Cửa phòng của Đoan Mộc Khang đẩy ra, bước vào là một nam tử trung niên cao ốm, khuôn mặt gian xảo bước lại gần giường của Đoan Mộc Khang.
-“Đoan Mộc Khang à Đoan Mộc Khang, ngươi nằm ở đó vui chứ, ta đến để nói cho ngươi biết con trai ngươi Đoan Mộc Bạch có lẽ giờ này cũng đã ở dưới hoàng tuyền đoàn tụ với đại ca của nó…….và huynh đệ chúng nó đang chờ người làm cha như ngươi đó”.
Hắc Vũ giọng ồn ồn cất lên, phía dưới mật thất Đoan Mộc Bạch nghe thấy, hai tay nắm chặt lại muốn ngay lập tức nhảy lên phía trên để ăn thua đủ với Hắc Vũ nhưng bị Thiên Hạo và Lục Vô Thiên cản lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.