Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 58: Giao Phó
thuyenhyun
02/10/2019
Thiên Hạo nhanh chóng men theo con đường đất đá cũ mà hắn nhớ được
đi về ngôi nhà tranh cũ trước đây. Đây là nơi năm năm qua hai huynh muội Thiên Hạo được một bà lão cưu mang .
Bên gò đất sau nhà có một ngôi mộ đơn sơ, phía trước là tấm bia đá có khắc hai chữ “Vân Lão”.
Thiên Hạo nhanh chóng lấy ra một ít hoa quả đặt lên trước mộ, ba cây hương được đốt lên sau đó. Tuy xuyên không nhập vào thể xác này nhưng Thiên Hạo vẫn còn đọng lại một phần ký ức của bản thể nên đối với Tuyết Nhi hắn cũng coi như muội muội ruột thịt, nay trở về thăm hỏi người đã cưu mang hai huynh muội.
Sau khi cúng bái xong, Thiên Hạo liền đi vào nhà, ngôi nhà tranh vẫn như trước, đơn sơ nằm cạnh một con suối nhỏ, trong nhà cũng chỉ có một cái bàn, hai cái ghế cùng một chiếc giường đó đóng một lớp bụi dày.
Bên ngoài trời cũng đã sập tối, Thiên Hạo quyết định ở lại đây một đêm nên nhanh chóng quét dọn sạch sẽ căn nhà, chẳng mấy chốc mọi thứ đã xong xuôi.
Nhìn dưới gầm giường sâu bên trong Thiên Hạo thấy được một cái rương nhỏ đã đóng một lớp bụi cực dày, thổi vài hơi bụi bay mù mịt làm sặc liên tục.
Nắp hộp vừa mở ra, bên trong có một bức thư, bên ngoài thư có ghi tên của Thiên Hạo, tò mò bốc lá thư ra xem.
-“Gửi tiểu thiếu gia, khi người tìm thấy được bức thư này chắc lão bà này cũng không còn trên đời nữa, trước khi lão gia cùng phu nhân linh cảm chuyện xấu đã dặn lão bà đưa hai huynh muội người chạy nạn, đi mãi đi mãi cuối cùng chúng ta cũng đến được Nguyên Phong Quốc này, vốn định sẽ đi tìm đại ca của mẫu thân người, nhưng lão bà thấy quá nguy hiểm, toàn bộ Vương Thị Gia Trang chúng ta một đêm bị huyết tẩy toàn bộ, lo sợ kẻ thù vẫn còn truy tìm nên năm năm qua đã để hai huynh muội người chịu khổ…………nếu có một ngày người trưởng thành rồi tìm được lá thư này hãy đem miếng ngọc bội bên trong hộp đến hoàng cung của Nguyên Phong Quốc gặp mặt anh trai của mẫu thân người, cữu phụ của người chính là Hoàng đế Chu Khiêm của Nguyên Phong Quốc”.
Đọc xong lá thư, Thiên Hạo mơ mơ hồ hồ, hắn không ngờ được chủ thể này lại có lai lịch như vậy, cháu của hoàng đế Nguyên Phong Quốc.
Đưa tay lấy miếng ngọc bội trong hộp ra, ngoài vẻ tinh xảo thì bên trên còn có khắc hình hoa mai năm cánh, chiếc sáo ngọc Thiên Hạo đưa cho Y Lan cũng có kí hiệu hoa mai năm cánh này.
Vội vàng thu dọn mọi thứ, kiếm một chút đồ lót dạ rồi Thiên Hạo nhanh chóng nghỉ ngơi. Vừa đặt lưng xuống đã cảm thấy dễ chịu, liền tiến vào giấc ngủ.
Thời gian cứ thế trôi đi, Thiên Hạo trong mơ lúc này lạc vào một mảng đen vô tận, trong đó Thiên Hạo nhìn thấy một cảnh chém giết đầy mùi máu tanh.
Trong mơ, Thiên Hạo thấy được mình đang bị một vị trung niên trên tay bế một tiểu hài tử giữ lại, phía trước là một tòa phủ đệ to lớn đang bốc cháy ngùn ngụt.
Càng đi vào sâu, cảnh chém giết càng man rợ, ở đây rất đông ngươi, bọn họ đều cầm vũ khí đánh với những tên toàn thân y phục đen, trong số đó Thiên Hạo nhận ra được một người, đó chính là Thập ngũ điện chủ của Ma Thần Tông quanh người quấn hai thanh trọng xích đang giao chiến với một trung niên nam tử khí độ bất phàm.
Một hồi giao chiến kinh thiên động địa kết thúc bằng cái chết của vị trung niên nam tử kia, hai thanh trọng xích của Thập ngũ điện chủ Ma Thần Tông cấm thẳng vào thân thể người trung niên nam tử đấy, xung quanh mọi người đều bị thuộc hạ của Ma Thần Tông giết chết hết.
Đến đây đoạn ký ức biến mất, biến thành một không gian đen xì không có ánh sáng. Thiên Hạo đi mãi đi mãi về phía trước, đi không thấy điểm dừng, bất chợt phía trước có một thân ảnh đang ngồi bên chiếc bàn đá tròn, chốc lát thân ảnh đó quay lại, nhìn gương mặt thân ảnh đó với Thiên Hạo y hệt nhau, chỉ có điều khác y phục mà thôi.
-“Ngươi đến rồi à, mau ngồi đi”, hắc y Thiên Hạo lên tiếng.
Thiên Hạo không nói gì nhanh chóng tiến tới ngồi xuống, trong đầu lúc này thắc mắc liền hỏi.
-“Ngươi là ai, còn đây là đâu”.
-“Ta là chút tàn hồn còn sót lại của chủ thể, nói tóm lại khi ta tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi”, hắc y Thiên Hạo trả lời.
-“Vậy sao ngươi đưa ta vào đây, hình ảnh lúc nãy là do ngươi cho ta thấy, là ký ức của ngươi”, Thiên Hạo liền hỏi.
-“Đúng vậy, đó là ký ức của ta, cảnh ngươi thấy hoàn toàn là sự thật, cả nhà ta đều bị giết hại ngày hôm đó, ta và Tuyết Nhi được Vân Lão dẫn đi lánh nạn, nhìn thấy nhà mình bị đốt, cha mẹ ta cùng mọi người đều chết hết chỉ còn lại hai huynh muội ta, ta rất hận đám ác tặc đó”.
-“Người giết cả nhà ngươi là người của Ma Thần Tông, ở Ngân Thành ta đã thấy được hung thủ, đó là Thập ngũ điện chủ của Ma Thần Tông”, Thiên Hạo nói ra.
Hắc y Thiên Hạo âm trầm một lúc rồi đứng dậy tiến về trước mặt Thiên Hạo quỳ xuống nói.
-“Giờ đây ta chỉ là một tàn hồn, không bao lâu nữa sẽ biến mất, ngươi hứa với ta một chuyện được không”.
Thiên Hạo không nói gì nhanh chóng đỡ hắc y Thiên Hạo đứng dậy.
-“Ngươi cứ nói, thân xác này vốn là của ngươi, không may trong lúc ngươi nguy kịch số phận cho ta dung nhập vào thân thể này cho nên chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta”, Thiên Hạo ôn tồn nói.
-“Ta chỉ có một mình Tuyết Nhi là muội muội, xin ngươi hãy thay ta chăm sóc tốt cho nó, chuyện của Vương Thị Gia Trang cùng ba trăm mạng người, nếu như được xin ngươi hãy giúp bọn ta rửa sạch mối thù này”, hắc y Thiên Hạo đôi mắt đỏ hoe nói.
-“Được, ta đồng ý với ngươi, tuy hiện giờ năng lực của ta chưa đủ, nhưng sau này ta sẽ giúp ngươi diệt hết từng tên từng tên, ta cũng sẽ bảo vệ Tuyết Nhi vì ta cũng xem nói như muội muội ruột”.
Nghe Thiên Hạo nói xong, hắc y Thiên Hạo liền cúi đầu cảm kích.
-“Ở bên phải mộ của Vân Lão ta có chôn một cái hộp, ngươi hãy đào lên, bên trong có một viên châu có tên là Huyết Liên Châu, đây là bảo vật của nhà ta, phụ thân đã đưa cho ta trước lúc trốn chạy”.
-“Huyết Liên Châu, ở Ngân Thành ta cũng từng nghe tên Thập ngũ điện chủ kia nói qua, không lẽ cả nhà ngươi vì viên châu này mà chết”, Thiên Hạo hỏi.
-“Ta chỉ biết đây là bảo vật nhà ta, trước khi đi cha ta đã dặn không được để lọt vào tay người khác, nếu lọt ra sẽ khiến thiên hạ lầm than, nay ta giao nó cho ngươi bảo quản”.
Hắc y Thiên Hạo nói xong một tay đặt lên trên vai Thiên Hạo rồi từ từ tan biến mất, chỉ để lại một câu “Cảm ơn”.
Vội vàng choàng tỉnh dậy thì bên ngoài lúc này trời cũng đã sáng, Thiên Hạo nhanh chóng đi ra ngôi mộ phía sau nhà, sau khi thắp hương lạy ba lạy rồi nhanh chóng làm theo lời hắc y Thiên Hạo đào lên một cái hộp bên phải ngôi mộ, mở ra bên trong đúng thật là có một viên châu pha lê, bên trong màu đỏ y như máu tỏa ra nhàn nhạt. Thu Huyết Liên Châu vào ô chứa đồ trong hệ thống, Thiên Hạo hai tay nắm chặt cất lời:
-“Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện”.
Đóng lại cửa căn nhà tranh, Thiên Hạo men theo lối cũ trở lại Vĩnh An Thành.
Trước ngôi mộ Vân Lão lúc này, một Lão giả tóc trắng vừa cầm bình rượu vừa uống vừa nói.
-“Vân Bà Bà, bà yên nghỉ được rồi, thiếu gia hãy để lão già này thay bà chăm coi…..sau này về cửu tuyền còn có cái để giao phó với bà cùng lão gia và phu nhân…..Ha ha”
Bên gò đất sau nhà có một ngôi mộ đơn sơ, phía trước là tấm bia đá có khắc hai chữ “Vân Lão”.
Thiên Hạo nhanh chóng lấy ra một ít hoa quả đặt lên trước mộ, ba cây hương được đốt lên sau đó. Tuy xuyên không nhập vào thể xác này nhưng Thiên Hạo vẫn còn đọng lại một phần ký ức của bản thể nên đối với Tuyết Nhi hắn cũng coi như muội muội ruột thịt, nay trở về thăm hỏi người đã cưu mang hai huynh muội.
Sau khi cúng bái xong, Thiên Hạo liền đi vào nhà, ngôi nhà tranh vẫn như trước, đơn sơ nằm cạnh một con suối nhỏ, trong nhà cũng chỉ có một cái bàn, hai cái ghế cùng một chiếc giường đó đóng một lớp bụi dày.
Bên ngoài trời cũng đã sập tối, Thiên Hạo quyết định ở lại đây một đêm nên nhanh chóng quét dọn sạch sẽ căn nhà, chẳng mấy chốc mọi thứ đã xong xuôi.
Nhìn dưới gầm giường sâu bên trong Thiên Hạo thấy được một cái rương nhỏ đã đóng một lớp bụi cực dày, thổi vài hơi bụi bay mù mịt làm sặc liên tục.
Nắp hộp vừa mở ra, bên trong có một bức thư, bên ngoài thư có ghi tên của Thiên Hạo, tò mò bốc lá thư ra xem.
-“Gửi tiểu thiếu gia, khi người tìm thấy được bức thư này chắc lão bà này cũng không còn trên đời nữa, trước khi lão gia cùng phu nhân linh cảm chuyện xấu đã dặn lão bà đưa hai huynh muội người chạy nạn, đi mãi đi mãi cuối cùng chúng ta cũng đến được Nguyên Phong Quốc này, vốn định sẽ đi tìm đại ca của mẫu thân người, nhưng lão bà thấy quá nguy hiểm, toàn bộ Vương Thị Gia Trang chúng ta một đêm bị huyết tẩy toàn bộ, lo sợ kẻ thù vẫn còn truy tìm nên năm năm qua đã để hai huynh muội người chịu khổ…………nếu có một ngày người trưởng thành rồi tìm được lá thư này hãy đem miếng ngọc bội bên trong hộp đến hoàng cung của Nguyên Phong Quốc gặp mặt anh trai của mẫu thân người, cữu phụ của người chính là Hoàng đế Chu Khiêm của Nguyên Phong Quốc”.
Đọc xong lá thư, Thiên Hạo mơ mơ hồ hồ, hắn không ngờ được chủ thể này lại có lai lịch như vậy, cháu của hoàng đế Nguyên Phong Quốc.
Đưa tay lấy miếng ngọc bội trong hộp ra, ngoài vẻ tinh xảo thì bên trên còn có khắc hình hoa mai năm cánh, chiếc sáo ngọc Thiên Hạo đưa cho Y Lan cũng có kí hiệu hoa mai năm cánh này.
Vội vàng thu dọn mọi thứ, kiếm một chút đồ lót dạ rồi Thiên Hạo nhanh chóng nghỉ ngơi. Vừa đặt lưng xuống đã cảm thấy dễ chịu, liền tiến vào giấc ngủ.
Thời gian cứ thế trôi đi, Thiên Hạo trong mơ lúc này lạc vào một mảng đen vô tận, trong đó Thiên Hạo nhìn thấy một cảnh chém giết đầy mùi máu tanh.
Trong mơ, Thiên Hạo thấy được mình đang bị một vị trung niên trên tay bế một tiểu hài tử giữ lại, phía trước là một tòa phủ đệ to lớn đang bốc cháy ngùn ngụt.
Càng đi vào sâu, cảnh chém giết càng man rợ, ở đây rất đông ngươi, bọn họ đều cầm vũ khí đánh với những tên toàn thân y phục đen, trong số đó Thiên Hạo nhận ra được một người, đó chính là Thập ngũ điện chủ của Ma Thần Tông quanh người quấn hai thanh trọng xích đang giao chiến với một trung niên nam tử khí độ bất phàm.
Một hồi giao chiến kinh thiên động địa kết thúc bằng cái chết của vị trung niên nam tử kia, hai thanh trọng xích của Thập ngũ điện chủ Ma Thần Tông cấm thẳng vào thân thể người trung niên nam tử đấy, xung quanh mọi người đều bị thuộc hạ của Ma Thần Tông giết chết hết.
Đến đây đoạn ký ức biến mất, biến thành một không gian đen xì không có ánh sáng. Thiên Hạo đi mãi đi mãi về phía trước, đi không thấy điểm dừng, bất chợt phía trước có một thân ảnh đang ngồi bên chiếc bàn đá tròn, chốc lát thân ảnh đó quay lại, nhìn gương mặt thân ảnh đó với Thiên Hạo y hệt nhau, chỉ có điều khác y phục mà thôi.
-“Ngươi đến rồi à, mau ngồi đi”, hắc y Thiên Hạo lên tiếng.
Thiên Hạo không nói gì nhanh chóng tiến tới ngồi xuống, trong đầu lúc này thắc mắc liền hỏi.
-“Ngươi là ai, còn đây là đâu”.
-“Ta là chút tàn hồn còn sót lại của chủ thể, nói tóm lại khi ta tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi”, hắc y Thiên Hạo trả lời.
-“Vậy sao ngươi đưa ta vào đây, hình ảnh lúc nãy là do ngươi cho ta thấy, là ký ức của ngươi”, Thiên Hạo liền hỏi.
-“Đúng vậy, đó là ký ức của ta, cảnh ngươi thấy hoàn toàn là sự thật, cả nhà ta đều bị giết hại ngày hôm đó, ta và Tuyết Nhi được Vân Lão dẫn đi lánh nạn, nhìn thấy nhà mình bị đốt, cha mẹ ta cùng mọi người đều chết hết chỉ còn lại hai huynh muội ta, ta rất hận đám ác tặc đó”.
-“Người giết cả nhà ngươi là người của Ma Thần Tông, ở Ngân Thành ta đã thấy được hung thủ, đó là Thập ngũ điện chủ của Ma Thần Tông”, Thiên Hạo nói ra.
Hắc y Thiên Hạo âm trầm một lúc rồi đứng dậy tiến về trước mặt Thiên Hạo quỳ xuống nói.
-“Giờ đây ta chỉ là một tàn hồn, không bao lâu nữa sẽ biến mất, ngươi hứa với ta một chuyện được không”.
Thiên Hạo không nói gì nhanh chóng đỡ hắc y Thiên Hạo đứng dậy.
-“Ngươi cứ nói, thân xác này vốn là của ngươi, không may trong lúc ngươi nguy kịch số phận cho ta dung nhập vào thân thể này cho nên chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta”, Thiên Hạo ôn tồn nói.
-“Ta chỉ có một mình Tuyết Nhi là muội muội, xin ngươi hãy thay ta chăm sóc tốt cho nó, chuyện của Vương Thị Gia Trang cùng ba trăm mạng người, nếu như được xin ngươi hãy giúp bọn ta rửa sạch mối thù này”, hắc y Thiên Hạo đôi mắt đỏ hoe nói.
-“Được, ta đồng ý với ngươi, tuy hiện giờ năng lực của ta chưa đủ, nhưng sau này ta sẽ giúp ngươi diệt hết từng tên từng tên, ta cũng sẽ bảo vệ Tuyết Nhi vì ta cũng xem nói như muội muội ruột”.
Nghe Thiên Hạo nói xong, hắc y Thiên Hạo liền cúi đầu cảm kích.
-“Ở bên phải mộ của Vân Lão ta có chôn một cái hộp, ngươi hãy đào lên, bên trong có một viên châu có tên là Huyết Liên Châu, đây là bảo vật của nhà ta, phụ thân đã đưa cho ta trước lúc trốn chạy”.
-“Huyết Liên Châu, ở Ngân Thành ta cũng từng nghe tên Thập ngũ điện chủ kia nói qua, không lẽ cả nhà ngươi vì viên châu này mà chết”, Thiên Hạo hỏi.
-“Ta chỉ biết đây là bảo vật nhà ta, trước khi đi cha ta đã dặn không được để lọt vào tay người khác, nếu lọt ra sẽ khiến thiên hạ lầm than, nay ta giao nó cho ngươi bảo quản”.
Hắc y Thiên Hạo nói xong một tay đặt lên trên vai Thiên Hạo rồi từ từ tan biến mất, chỉ để lại một câu “Cảm ơn”.
Vội vàng choàng tỉnh dậy thì bên ngoài lúc này trời cũng đã sáng, Thiên Hạo nhanh chóng đi ra ngôi mộ phía sau nhà, sau khi thắp hương lạy ba lạy rồi nhanh chóng làm theo lời hắc y Thiên Hạo đào lên một cái hộp bên phải ngôi mộ, mở ra bên trong đúng thật là có một viên châu pha lê, bên trong màu đỏ y như máu tỏa ra nhàn nhạt. Thu Huyết Liên Châu vào ô chứa đồ trong hệ thống, Thiên Hạo hai tay nắm chặt cất lời:
-“Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện”.
Đóng lại cửa căn nhà tranh, Thiên Hạo men theo lối cũ trở lại Vĩnh An Thành.
Trước ngôi mộ Vân Lão lúc này, một Lão giả tóc trắng vừa cầm bình rượu vừa uống vừa nói.
-“Vân Bà Bà, bà yên nghỉ được rồi, thiếu gia hãy để lão già này thay bà chăm coi…..sau này về cửu tuyền còn có cái để giao phó với bà cùng lão gia và phu nhân…..Ha ha”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.