Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 57: Bị Tập Kích
thuyenhyun
02/10/2019
Dư âm của buổi đấu giá nhanh chóng qua đi, mọi người trở lại khung
cảnh sinh hoạt như cũ, hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc ngày
càng thân thiết hơn, Hưng Quân vẫn miệt mài những bài tập huấn luyện của Thiên Hạo đưa ra, lúc này nhìn cơ thể có chút thay đổi không còn gầy
còm như trước, Đoan Mộc Bạch trong trạch viện không có gì làm nhìn thấy
Hưng Quân chăm chỉ như vậy cũng đi theo tập luyện.
Thiên Hạo lúc này đang nhốt mình trong phòng luyện chế không gian giới chỉ, không biết thất bại bao nhiêu lần, nguyên liệu luyện chế mua lần trước trong vòng một tuần cũng sắp dùng hết.
-“Phù, cả đống nguyên liệu chỉ luyện được có hai mươi chiếc giới chỉ phổ thông, kiểu này phải đến chỗ Lục gia gia một chuyến rồi”, vệt mồ hôi trên trán đem cái giới chỉ chứa vật mới luyện chế xong quẳng sang kế bên.
Bên ngoài lúc này Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch đang thở hộc hộc từ xa trở về.
-“Tiểu Bạch, cha ngươi đi đâu rồi, từ lúc tới Vĩnh An Thành liền biến mất”, Hưng Quân vừa thở vừa hỏi.
-“Ta cũng không biết, hi vọng cha ta không xảy ra chuyện gì, mẹ kiếp tên Hắc Vũ”, Đoan Mộc Bạch mặt bơ phờ đáp.
-“Ngươi ở đó chửi hắn tới tối thì hắn cũng không nghe được đâu, cũng may lúc Mộc Hàm tới đây Lục gia gia có cho người thông báo, nếu không để ngươi đi lung tung thì chỉ e là có chuyện rồi”, Thiên Hạo bên trong đẩy cửa phòng bước ra nói.
Đoan Mộc Bạch vừa thở vừa gật đầu, cũng may lúc đó có Lục Vô Thiên thông báo một chút để hắn ngoan ngoãn ở lại bên trong trạch viện không đi lung tung trong thành.
-“Thiếu gia, ta và Tiểu Bạch tập thể lực này cũng lâu rồi, một ngàn cái hít đất cũng thực hiện xong, khi nào người mới giúp chúng ta tu luyện được”, Hưng Quân ở bên hỏi, Đoan Mộc Bạch đang thở phì phò cũng ngước mắt nhìn.
Thiên Hạo mỉm cười không nói gì chỉ đem một hộp gỗ đựng Tụ Khí Đan cải biến đưa cho hai tên mồ hôi nhễ nhại đối diện.
Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch ở bên đón lấy hộp gỗ hiếu kì mở ra thì thấy hai khỏa đan dược nồng nặc.
-“Thiên Hạo đại ca, đây là đan dược gì vậy”, Đoan Mộc Bạch trên tay mân mê cầm lấy một khỏa hỏi, Hưng Quân ở bên cũng gật đầu đồng tình.
-“Đây là hai khỏa Tụ Khí Đan cải biến, các ngươi lần trước ở buổi đấu giá cũng biết công dụng của nó rồi đó, lâu nay không phải là không muốn đưa cho các ngươi mà ta chỉ muốn giúp các ngươi nâng cao một chút thể lực mà thôi, nhìn Hưng Quân mà xem nay đã có tí da thịt”.
Thiên Hạo cười cười nói ra, còn cả hai tên đang cầm Tụ Khí Đan cải biến kia đang há hốc mồm kinh ngạc, ở buổi đấu giá Lục Vô Thiên nói chỉ có hai mươi mốt viên đều bán hết thì hai khỏa đan dược này đâu ra.
Nhanh chóng Hưng Quân cướp lấy khỏa Tụ Khí Đan Đoan Mộc Bạch đang cầm trên tay cho vào hộp đưa tới cho Thiên Hạo nói.
-“Thiếu gia, đây là vật hiếm có lần trước đã bán hết cho thái tử Chu Minh của Nguyên Phong Quốc, không phải người vào hoàng cung trộm được hai khỏa đan dược này chứ, nếu là vậy bọn ta không dám dùng, đêm nay chúng ta lẻn vào cung trả lại”.
Thiên Hạo nghe Hưng Quân nói xong hai mắt trợn ngược, cái này là do lão tử luyện chế chứ mắc gì phải vào hoàng cung giở trò trộm cướp.
-“Đúng vậy Thiên Hạo đại ca, đêm nay ba người chúng ta lẻn vào hoàng cung trả lại”, Đoan Mộc Bạch thấy Thiên Hạo đang ngớ người liền chạy qua khuyên bảo.
Thiên hạo không nói gì liền đá cho mỗi tên hai đá vào mông rồi quát:
-“Hai tên khốn khiếp, cái này là do ta tự tay luyện chế ra, hai mươi mốt khỏa lần trước cũng là ta nhờ Lục gia gia đấu giá giúp, Thiên Hạo ta là nam nhân chân chính mà phải đi trộm đồ à, các ngươi nghĩ ta biết đường mà lẻn vào hoàng cung để trộm à”.
-Hệ Thống: “Vậy còn Hỏa Kỳ Lân không phải trộm của nhị sư phụ ký chủ à”
-Thiên Hạo: [………………]
Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch nghe Thiên Hạo phát tiết xong thì thái độ từ từ chuyển sang kinh ngạc, vốn biết Thiên Hạo là luyện đan sư, nhưng không ngờ cái Tụ Khí Đan cải biến kia là do chính Thiên Hạo luyện ra.
-“Thiếu….thiếu gia, cái này đích xác là do người luyện chế ra, không phải là trộm trong cung”, Hưng Quân lắp bắp nói.
Thiên Hạo không nói gì chỉ gặt đầu, định đưa tay lấy lại hộp đan dược thì Hưng Quân nhanh tay giấu mất, hai tên gia hỏa quên cả mệt nhọc lúc nãy nhảy bồ vào Thiên Hạo ôm chầm lấy hắn mà cảm ơn, thậm chí hai tên này còn rống lên vui mừng.
Sau khi phục dụng xong hai khỏa Tụ Khí Đan, chỉ trong một chút ít thời gian, cả hai tên Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch cuối cùng cũng ngưng tụ được chân khí, cả hai tên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng ôm lấy nhau, định bụng cố gắng tu luyện để còn tìm Thiếu Kiệt trả thù vụ vật tay.
Thiên Hạo thông qua hệ thống biết được Âm Dương Chi Thuật có thể cho người khác tu luyện được, có điều không phân ra đẳng cấp cùng cấp độ giống như của bản thân, chỉ có giúp người tu luyện hấp thụ âm dương thuộc tính để nâng cao tu vi mà thôi. Vì vậy Thiên Hạo đành tốn một trăm điểm cống hiến cải tạo lại thành hai bản Âm Dương Chi Thuật đưa cho Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch.
-“Đây là công pháp nhập môn có tên là Âm Dương Chi Thuật, tu luyện nó sẽ giúp hai ngươi có thể nâng cao tu vi, còn về công pháp võ kỹ thì đợi các ngươi tiến vào Nhập Khí Cảnh ngũ tầng rồi tính sau”.
Nhận lấy hai cuốn Âm Dương Chi Thuật từ tay Thiên Hạo, Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch vui mừng rối rít chạy về phòng.
Thiên Hạo lắc đầu một cái rồi đi tìm Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc, nhưng đi khắp trạch viện cũng không thấy, ngay cả Uyển Linh cùng Tú Vi cũng không thấy đâu, hỏi hai hộ vệ ngoài cổng thì biết được hai tiểu nha đầu bị Uyển Linh cùng Tú Vi đưa đi An Cách Nhĩ thương hội chi nhánh rồi.
Ở trạch viện không biết làm gì, hai tên Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch cầm Âm Dương Chi Thuật đi tu luyện rồi, buồn bã Thiên Hạo đành đi ra ngoài thành, định bụng trở về nhà cũ trên núi một chuyến.
Nói là làm, chẳng mấy chốc Thiên Hạo đã ra tới cổng thành, hướng phía trên núi thẳng tiến.
Đi chẳng bao lâu thì cảm nhận được phía sau có người đi theo, Thiên Hạo di chuyển chậm lại nói lớn.
-“Các hạ có gì chỉ dạy thì xin lộ diện”.
Một thân ảnh lập tức vọt lên đứng đối diện Thiên Hạo, một thân y phục đen cùng chiếc nón tre che lấp gương mặt mở giọng rất trẻ nói.
-“Tiểu tử khá lắm, ta không có gì chỉ bào ngươi, hôm nay đến đây là muốn lấy mạng ngươi mà thôi”.
Thiên Hạo ngớ người một chút rồi chấp tay hỏi.
-“Xin thứ lỗi, ta với ngươi không quen biết hà cớ gì lại muốn lấy mạng ta”.
-“Đúng, ta với ngươi không quen biết nhưng người ngươi giết có quan hệ với ta”.
Vừa nói xong tung một quyền mang sát khí đánh về phía Thiên Hạo, Thiên hạo nhanh chóng né được nhưng phía sau cây cối bị một quyền đó đánh cho tan tành.
-“Khốn khiếp, ta xưa nay an ổn làm người, cho dù có chết cũng phải cho ta biết người ta giết là ai chứ”, Thiên Hạo nói to.
-“Đi xuống cửu tuyền là ngươi sẽ biết”.
Trên tay tên áo đen lúc này lấy ra một thanh kiếm chém tới, Thiên Hạo không vừa liền xuất ra Hắc Diễm Ma Kiếm chống đỡ, tiếng vũ khí va chạm nhau vang vọng.
Giao chiến với nhau một lúc cả hai biết được tu vi của đối phương không kém mình là bao, Thiên Hạo định bụng xuất ra Cửu Long Thánh Hỏa một chưởng giết chết tên quái đản kia thì lúc này một bóng người đứng chắn giữa cả hai, không nói không gì bộc phát tu vi khiến cho Thiên Hạo cùng tên y phục đen kia phải miễn cưỡng chống đỡ.
-“Đây là đô thành, không cho phép các ngươi làm loạn, mau cút đi cho ta nếu không lão phu sẽ không nương tay”, thanh âm có tuổi vang lên.
Cảm nhận được khí thế ác liệt của người vừa đến, tên y phục đen lập tức ôm quyền đi mất, Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không quên cảnh giác đề phòng người vừa đến.
-“Tiểu tử, ngươi còn đứng đó làm gì không nghe thấy lời ta nói à, hay muốn ta một chưởng tiễn chân ngươi”.
Thiên Hạo nhanh chóng ôm quyền cảm tạ rồi nhanh chóng hướng trên núi đi mất, để lại lão giả tóc trắng đang cầm bình rượu lên uống một hồi rồi lẩm bẩm:
-“Cũng may đến kịp, nếu không không biết ăn nói với tên đó ra sao”.
Thiên Hạo lúc này đang nhốt mình trong phòng luyện chế không gian giới chỉ, không biết thất bại bao nhiêu lần, nguyên liệu luyện chế mua lần trước trong vòng một tuần cũng sắp dùng hết.
-“Phù, cả đống nguyên liệu chỉ luyện được có hai mươi chiếc giới chỉ phổ thông, kiểu này phải đến chỗ Lục gia gia một chuyến rồi”, vệt mồ hôi trên trán đem cái giới chỉ chứa vật mới luyện chế xong quẳng sang kế bên.
Bên ngoài lúc này Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch đang thở hộc hộc từ xa trở về.
-“Tiểu Bạch, cha ngươi đi đâu rồi, từ lúc tới Vĩnh An Thành liền biến mất”, Hưng Quân vừa thở vừa hỏi.
-“Ta cũng không biết, hi vọng cha ta không xảy ra chuyện gì, mẹ kiếp tên Hắc Vũ”, Đoan Mộc Bạch mặt bơ phờ đáp.
-“Ngươi ở đó chửi hắn tới tối thì hắn cũng không nghe được đâu, cũng may lúc Mộc Hàm tới đây Lục gia gia có cho người thông báo, nếu không để ngươi đi lung tung thì chỉ e là có chuyện rồi”, Thiên Hạo bên trong đẩy cửa phòng bước ra nói.
Đoan Mộc Bạch vừa thở vừa gật đầu, cũng may lúc đó có Lục Vô Thiên thông báo một chút để hắn ngoan ngoãn ở lại bên trong trạch viện không đi lung tung trong thành.
-“Thiếu gia, ta và Tiểu Bạch tập thể lực này cũng lâu rồi, một ngàn cái hít đất cũng thực hiện xong, khi nào người mới giúp chúng ta tu luyện được”, Hưng Quân ở bên hỏi, Đoan Mộc Bạch đang thở phì phò cũng ngước mắt nhìn.
Thiên Hạo mỉm cười không nói gì chỉ đem một hộp gỗ đựng Tụ Khí Đan cải biến đưa cho hai tên mồ hôi nhễ nhại đối diện.
Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch ở bên đón lấy hộp gỗ hiếu kì mở ra thì thấy hai khỏa đan dược nồng nặc.
-“Thiên Hạo đại ca, đây là đan dược gì vậy”, Đoan Mộc Bạch trên tay mân mê cầm lấy một khỏa hỏi, Hưng Quân ở bên cũng gật đầu đồng tình.
-“Đây là hai khỏa Tụ Khí Đan cải biến, các ngươi lần trước ở buổi đấu giá cũng biết công dụng của nó rồi đó, lâu nay không phải là không muốn đưa cho các ngươi mà ta chỉ muốn giúp các ngươi nâng cao một chút thể lực mà thôi, nhìn Hưng Quân mà xem nay đã có tí da thịt”.
Thiên Hạo cười cười nói ra, còn cả hai tên đang cầm Tụ Khí Đan cải biến kia đang há hốc mồm kinh ngạc, ở buổi đấu giá Lục Vô Thiên nói chỉ có hai mươi mốt viên đều bán hết thì hai khỏa đan dược này đâu ra.
Nhanh chóng Hưng Quân cướp lấy khỏa Tụ Khí Đan Đoan Mộc Bạch đang cầm trên tay cho vào hộp đưa tới cho Thiên Hạo nói.
-“Thiếu gia, đây là vật hiếm có lần trước đã bán hết cho thái tử Chu Minh của Nguyên Phong Quốc, không phải người vào hoàng cung trộm được hai khỏa đan dược này chứ, nếu là vậy bọn ta không dám dùng, đêm nay chúng ta lẻn vào cung trả lại”.
Thiên Hạo nghe Hưng Quân nói xong hai mắt trợn ngược, cái này là do lão tử luyện chế chứ mắc gì phải vào hoàng cung giở trò trộm cướp.
-“Đúng vậy Thiên Hạo đại ca, đêm nay ba người chúng ta lẻn vào hoàng cung trả lại”, Đoan Mộc Bạch thấy Thiên Hạo đang ngớ người liền chạy qua khuyên bảo.
Thiên hạo không nói gì liền đá cho mỗi tên hai đá vào mông rồi quát:
-“Hai tên khốn khiếp, cái này là do ta tự tay luyện chế ra, hai mươi mốt khỏa lần trước cũng là ta nhờ Lục gia gia đấu giá giúp, Thiên Hạo ta là nam nhân chân chính mà phải đi trộm đồ à, các ngươi nghĩ ta biết đường mà lẻn vào hoàng cung để trộm à”.
-Hệ Thống: “Vậy còn Hỏa Kỳ Lân không phải trộm của nhị sư phụ ký chủ à”
-Thiên Hạo: [………………]
Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch nghe Thiên Hạo phát tiết xong thì thái độ từ từ chuyển sang kinh ngạc, vốn biết Thiên Hạo là luyện đan sư, nhưng không ngờ cái Tụ Khí Đan cải biến kia là do chính Thiên Hạo luyện ra.
-“Thiếu….thiếu gia, cái này đích xác là do người luyện chế ra, không phải là trộm trong cung”, Hưng Quân lắp bắp nói.
Thiên Hạo không nói gì chỉ gặt đầu, định đưa tay lấy lại hộp đan dược thì Hưng Quân nhanh tay giấu mất, hai tên gia hỏa quên cả mệt nhọc lúc nãy nhảy bồ vào Thiên Hạo ôm chầm lấy hắn mà cảm ơn, thậm chí hai tên này còn rống lên vui mừng.
Sau khi phục dụng xong hai khỏa Tụ Khí Đan, chỉ trong một chút ít thời gian, cả hai tên Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch cuối cùng cũng ngưng tụ được chân khí, cả hai tên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng ôm lấy nhau, định bụng cố gắng tu luyện để còn tìm Thiếu Kiệt trả thù vụ vật tay.
Thiên Hạo thông qua hệ thống biết được Âm Dương Chi Thuật có thể cho người khác tu luyện được, có điều không phân ra đẳng cấp cùng cấp độ giống như của bản thân, chỉ có giúp người tu luyện hấp thụ âm dương thuộc tính để nâng cao tu vi mà thôi. Vì vậy Thiên Hạo đành tốn một trăm điểm cống hiến cải tạo lại thành hai bản Âm Dương Chi Thuật đưa cho Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch.
-“Đây là công pháp nhập môn có tên là Âm Dương Chi Thuật, tu luyện nó sẽ giúp hai ngươi có thể nâng cao tu vi, còn về công pháp võ kỹ thì đợi các ngươi tiến vào Nhập Khí Cảnh ngũ tầng rồi tính sau”.
Nhận lấy hai cuốn Âm Dương Chi Thuật từ tay Thiên Hạo, Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch vui mừng rối rít chạy về phòng.
Thiên Hạo lắc đầu một cái rồi đi tìm Tuyết Nhi cùng Tiểu Ngọc, nhưng đi khắp trạch viện cũng không thấy, ngay cả Uyển Linh cùng Tú Vi cũng không thấy đâu, hỏi hai hộ vệ ngoài cổng thì biết được hai tiểu nha đầu bị Uyển Linh cùng Tú Vi đưa đi An Cách Nhĩ thương hội chi nhánh rồi.
Ở trạch viện không biết làm gì, hai tên Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch cầm Âm Dương Chi Thuật đi tu luyện rồi, buồn bã Thiên Hạo đành đi ra ngoài thành, định bụng trở về nhà cũ trên núi một chuyến.
Nói là làm, chẳng mấy chốc Thiên Hạo đã ra tới cổng thành, hướng phía trên núi thẳng tiến.
Đi chẳng bao lâu thì cảm nhận được phía sau có người đi theo, Thiên Hạo di chuyển chậm lại nói lớn.
-“Các hạ có gì chỉ dạy thì xin lộ diện”.
Một thân ảnh lập tức vọt lên đứng đối diện Thiên Hạo, một thân y phục đen cùng chiếc nón tre che lấp gương mặt mở giọng rất trẻ nói.
-“Tiểu tử khá lắm, ta không có gì chỉ bào ngươi, hôm nay đến đây là muốn lấy mạng ngươi mà thôi”.
Thiên Hạo ngớ người một chút rồi chấp tay hỏi.
-“Xin thứ lỗi, ta với ngươi không quen biết hà cớ gì lại muốn lấy mạng ta”.
-“Đúng, ta với ngươi không quen biết nhưng người ngươi giết có quan hệ với ta”.
Vừa nói xong tung một quyền mang sát khí đánh về phía Thiên Hạo, Thiên hạo nhanh chóng né được nhưng phía sau cây cối bị một quyền đó đánh cho tan tành.
-“Khốn khiếp, ta xưa nay an ổn làm người, cho dù có chết cũng phải cho ta biết người ta giết là ai chứ”, Thiên Hạo nói to.
-“Đi xuống cửu tuyền là ngươi sẽ biết”.
Trên tay tên áo đen lúc này lấy ra một thanh kiếm chém tới, Thiên Hạo không vừa liền xuất ra Hắc Diễm Ma Kiếm chống đỡ, tiếng vũ khí va chạm nhau vang vọng.
Giao chiến với nhau một lúc cả hai biết được tu vi của đối phương không kém mình là bao, Thiên Hạo định bụng xuất ra Cửu Long Thánh Hỏa một chưởng giết chết tên quái đản kia thì lúc này một bóng người đứng chắn giữa cả hai, không nói không gì bộc phát tu vi khiến cho Thiên Hạo cùng tên y phục đen kia phải miễn cưỡng chống đỡ.
-“Đây là đô thành, không cho phép các ngươi làm loạn, mau cút đi cho ta nếu không lão phu sẽ không nương tay”, thanh âm có tuổi vang lên.
Cảm nhận được khí thế ác liệt của người vừa đến, tên y phục đen lập tức ôm quyền đi mất, Thiên Hạo thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không quên cảnh giác đề phòng người vừa đến.
-“Tiểu tử, ngươi còn đứng đó làm gì không nghe thấy lời ta nói à, hay muốn ta một chưởng tiễn chân ngươi”.
Thiên Hạo nhanh chóng ôm quyền cảm tạ rồi nhanh chóng hướng trên núi đi mất, để lại lão giả tóc trắng đang cầm bình rượu lên uống một hồi rồi lẩm bẩm:
-“Cũng may đến kịp, nếu không không biết ăn nói với tên đó ra sao”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.