Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 56: Triệu Vũ Động Tĩnh
thuyenhyun
02/10/2019
Triệu Vũ nghe Mộc Hàm nói xong thần trí lúc này rối loạn, bàn tay cứ siết mãi gốc bàn.
-“Ngươi nói sao, Hắc Vũ có sự ủng hộ của Hải Sa Quốc và Ma Thần Tông, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, Hải Sa Quốc thì ta miễn cưỡng tin được còn Ma Thần Tông đã bị diệt trừ từ lâu làm gì còn tồn tại”.
-“Vũ Văn Hầu, ngài ở Triệu gia lâu rồi nên không biết, gia phụ đã đoạt được quyền lực ở Lạc Ảnh Dong binh đoàn, bên Hải Sa Quốc đã an bài thỏa đáng với vương gia Tống Liêm, còn về Ma Thần Tông thì người yên tâm, cái tông môn ma đạo đó vẫn còn tồn tại”, Mộc Hàm mỉm cười nói.
-“Khốn Khiếp, các ngươi đã chuẩn bị bao lâu, chẳng phải ta đã dặn Hắc Vũ phải an ổn mà sống hết kiếp hay sao, nó coi công sức năm xưa cha ta cứu nó ra khỏi tay tử thần là vô ích hay sao”, Triệu Vũ nhìn Mộc Hàm hỏi.
-“Vũ Văn Hầu, gia phụ nói không bao giờ quên được mối thù năm xưa, thề phải giết toàn bộ Chu gia hoàng thất mới rửa được hận của người năm xưa, đối với Triệu gia, gia phụ một lòng mang ơn nên mới hi vọng cùng Vũ Văn Hầu người chung tay góp sức”, Mộc Hàm thành thật đáp.
Triệu Phi ở bên đầu óc đã hơi choáng, nghe Mộc Hàm nói hắn chỉ muốn hỏi cha xem chuyện gì nhưng thấy nét mặt của Triệu Vũ làm hắn không dám mở lời chỉ yên lặng ngồi đó.
-“Vũ Văn Hầu, vãn bối hi vọng người suy nghĩ rõ, ba ngày sau vãn bối sẽ trở về Ngân Thành, hi vọng người sẽ cho vãn bối được câu trả lời, trước khi đi gia phụ có nhờ vãn bối chuyển đến người một câu…”
-“Hắn nói câu gì…”, Triệu Vũ hỏi.
-“Thù nhà phải báo….còn nói gia phụ và người vẫn mãi là huynh đệ”, Mộc Hàm nói xong cúi đầu thi lễ rồi rời khỏi.
Triệu Vũ bên trong vẫn đứng đó miệng mỉm cười lẩm bẩm “vẫn mãi là huynh đệ…”, đây là lần thứ hai Triệu Phi thấy cha mình cười như vậy, lần đầu là ngày Triệu Lộc ra đời.
-“Cha, hắn ta là ai vậy, còn phó đoàn trưởng Hắc Vũ của Lạc Ảnh Dong binh đoàn có quan hệ với Triệu gia chúng ta hay sao”, Triệu Phi đem thắc mắc của mình ra hỏi.
-“Hắc Vũ là biểu đệ của ta, con còn nhớ cha đã từng nói với con về Mộc gia đại tướng quân Mộc Thiên Bình chưa”, Triệu Vũ nhìn con mình đáp.
Triệu phi gật đầu rồi im lặng.
-“Năm xưa Mộc Thiên Bình có mưu đồ tạo phản bị tiên đế biết được nên giết hết cả gia tộc, Mộc Thiên Bình đã cầu xin gia gia con cứu lấy đứa con nhỏ tuổi nhất của hắn là Mộc Thiên An cũng chính là Hắc Vũ hiện nay, nhìn thấy cả gia tộc bị hủy hoại, lúc đó hắn ta mới chỉ mười một tuổi, thù hận của hắn với Chu gia hoàng thất theo thời gian càng ngày càng tăng lên đến cả ta cũng không thể biết được”.
-“Vậy lúc đó tiên đế có biết được gia gia đã cứu người không”, Triệu Phi lại hỏi.
-“Gia gia con dùng một tên nhóc nô lệ tuổi tác tương đương đổi với Hắc Vũ nên tiên đế hoàn toàn không biết được, Hắc Vũ ở lại Triệu gia tới năm hai mươi tuổi thì bỏ đi biệt vô âm tính, mười năm trước hắn ta bất ngờ xuất hiện trước mặt ta nên ta mới biết được hắn đã thay tên đổi họ gia nhập Lạc Ảnh Dong binh đoàn từ lâu”, Triệu Vũ thở dài nói.
-“Cha, vậy người tính sao, có nên giúp sức với hắn ta để lật đổ Chu gia hoàng thất”, Triệu Phi ở bên hỏi.
-“Để ta suy nghĩ đã, tuy Hắc Vũ có Hải Sa Quốc cùng Ma Thần Tông hỗ trợ nhưng Chu gia hoàng thất cùng ba gia tộc kia cũng không dễ đối phó, đại hội do hoàng thất tổ chức cũng sắp đến rồi, còn khoảng hai tháng nữa thôi, con hãy chuẩn bị cho kĩ”.
-“Vâng, vậy còn tên tiểu tử đã giết chết đệ đệ thì sao, hôm nay con sẽ vì đệ đệ báo thù”, Triệu Phi bàn tay nắm lại nói.
-“Phi nhi, chuyện đó không quan trọng, đại hội hai tháng sau mới là việc trọng yếu còn về tên tiểu tử đó chỉ là tôm tép muốn giết lúc nào cũng được, sau khi đại hội kết thúc ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.
-“Vâng”, Triệu Phi không nói gì tuân theo lệnh cho dù hắn hận không thể lập tức đi tìm Thiên Hạo giết chết.
Sự việc Mộc Hàm tới Triệu gia không qua mắt được Chu Khiêm, vừa nhìn tấu chương vừa nghe mật thám báo lại.
-“Triệu Vũ, coi bộ Triệu gia các ngươi không nhịn được nữa rồi, Mạnh Vân ngươi có ý kiến gì không”.
-“Bệ hạ, rất có thể Triệu gia đã có mưu đồ từ lâu hiện nay còn có qua lại với Hắc Vũ, e rằng Nguyên Phong Quốc chúng ta sắp có binh biến rồi”, Mạnh Vân ở bên đáp.
-“Ba gia tộc còn lại không có nhúc nhích gì chứ”, Chu Khiêm nhíu mày hỏi.
-“Dạ không thưa bệ hạ, Lý gia, Lâm gia cùng Âu Dương gia không có động tĩnh gì lớn cả, thần thấy lần này chỉ có Triệu gia là có ý đồ đen tối thôi”, Mạnh Vân đáp.
-“Chỉ mong là vậy, mấy ngày nay vì chuyện ở biên giới mà ta nhức hết cả đầu, hôm qua nghe nói Chu Minh đấu giá được Tụ Khí Đan cải biến còn nghe nói trong buổi đấu giá An Cách Nhĩ thương hội còn làm cho bên Đan Hội Chi Đoàn nổi giận đùng đùng”.
-“Đúng vậy bệ hạ, thần nghe thị vệ nói đan dược đó còn hơn cả Tụ Khí Đan mà Đan Hội Chi Đoàn luyện ra, lần này thái tử cùng hoàng thất có hi vọng rồi”, Mạnh Vân gật gù đáp.
-“Minh nhi năm nay đã mười hai tuổi, cũng đã dùng Tụ Khí Đan của Đan Hội Chi Đoàn mấy lần rồi mà không lần nào thành công, lần này coi như số nó tốt, có thứ này năng lực của Chu gia sẽ được tăng thêm một lớp”.
-“Hoàng thượng, thái tử xin được diện kiến”, một tiểu thái giám bên ngoài đi vào nói.
-“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”.
-“Con ngoan, tham gia đấu giá được thu hoạch lớn, từ đây con có thể tu luyện được rồi”, nhìn hài tử của mình bên dưới Chu Khiêm liền cười nói.
-“Dạ vâng đúng là thu hoạch lớn, nhưng ở đó nhi thần cũng gặp không ít người, cũng không ít nhân vật kỳ lạ, kỳ lạ nhất là người ngồi ở phòng số một có cái tên rất kêu gọi là Thiên Mã Thần Quân”.
Chu Khiêm cùng Mạnh Vân nghe xong cũng khó hiểu nhìn nhau.
-“Thiên Mã Thần Quân, con trai, con không lừa phụ hoàng chứ”, Chu Khiêm nghi ngờ hỏi.
-“Không có, hắn ta còn nói sư phụ của hắn ta cả ngàn năm ẩn cư vừa ra ngoài là diệt một tông phái, phụ hoàng nhi thần muốn bái người như vậy làm sư phụ”, Chu Minh hí hửng đáp.
Chu Khiêm hai mắt trợn to, ngàn năm ẩn cư rồi còn diệt một tông phái.
-“Mạnh Vân, ngươi có nghe thấy không, ở hội đấu giá mà còn có kẻ lừa gạt khoác lác, Minh nhi hắn là lừa gạt không nên nghe haha”, Chu Khiêm cười nói.
-“Phụ hoàng, hài nhi nói là sư phụ hắn ta diệt môn phái cơ mà, hắn ta có hai sư phụ, một là Đan Hỏa Ma Thần, hai là Hắc Lão Ma Cổ Lão”, Chu Minh gân cổ nói.
-“Bệ hạ, lời thái tử nói không sai, lúc thần nghe thì cũng tưởng hắn ta khoác lác nhưng lúc kết thúc đấu giá thần thấy ở phòng số một đi ra một người ăn mặc kỳ quái y phục đen trùm kín người lại còn đeo mặt nạ, hắn ta nhìn rất thân thiết với đại tiểu thư của An Cách Nhĩ thương hội, thần đoán rằng hắn ta chính là tên Thiên Mã Thần Quân mà thái tử nhắc đến”, Mạnh Vân nhớ lại nói.
-“Có quan hệ thân thiết với cô gái chủ nhân trạch viện mà Hạo nhi đang ở à”.
Nghe thấy Chu Khiêm nói, Chu Minh bên dưới thắc mắc hỏi lên.
-“Phụ hoàng, Hạo nhi là ai vậy, không phải là con rơi của người đấy chứ”.
Chu Khiêm nghe xong mặt đỏ bừng đi xuống túm lấy Chu Minh lên đánh hai cái vào mông rồi quát, mặc cho Mạnh Vân cùng đám thái giám bên cạnh đang bụm miệng cười mỉm.
-“Đó là con trai của cô cô ngươi, là cháu trai của ta cũng là biểu ca của ngươi”.
-“Ngươi nói sao, Hắc Vũ có sự ủng hộ của Hải Sa Quốc và Ma Thần Tông, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, Hải Sa Quốc thì ta miễn cưỡng tin được còn Ma Thần Tông đã bị diệt trừ từ lâu làm gì còn tồn tại”.
-“Vũ Văn Hầu, ngài ở Triệu gia lâu rồi nên không biết, gia phụ đã đoạt được quyền lực ở Lạc Ảnh Dong binh đoàn, bên Hải Sa Quốc đã an bài thỏa đáng với vương gia Tống Liêm, còn về Ma Thần Tông thì người yên tâm, cái tông môn ma đạo đó vẫn còn tồn tại”, Mộc Hàm mỉm cười nói.
-“Khốn Khiếp, các ngươi đã chuẩn bị bao lâu, chẳng phải ta đã dặn Hắc Vũ phải an ổn mà sống hết kiếp hay sao, nó coi công sức năm xưa cha ta cứu nó ra khỏi tay tử thần là vô ích hay sao”, Triệu Vũ nhìn Mộc Hàm hỏi.
-“Vũ Văn Hầu, gia phụ nói không bao giờ quên được mối thù năm xưa, thề phải giết toàn bộ Chu gia hoàng thất mới rửa được hận của người năm xưa, đối với Triệu gia, gia phụ một lòng mang ơn nên mới hi vọng cùng Vũ Văn Hầu người chung tay góp sức”, Mộc Hàm thành thật đáp.
Triệu Phi ở bên đầu óc đã hơi choáng, nghe Mộc Hàm nói hắn chỉ muốn hỏi cha xem chuyện gì nhưng thấy nét mặt của Triệu Vũ làm hắn không dám mở lời chỉ yên lặng ngồi đó.
-“Vũ Văn Hầu, vãn bối hi vọng người suy nghĩ rõ, ba ngày sau vãn bối sẽ trở về Ngân Thành, hi vọng người sẽ cho vãn bối được câu trả lời, trước khi đi gia phụ có nhờ vãn bối chuyển đến người một câu…”
-“Hắn nói câu gì…”, Triệu Vũ hỏi.
-“Thù nhà phải báo….còn nói gia phụ và người vẫn mãi là huynh đệ”, Mộc Hàm nói xong cúi đầu thi lễ rồi rời khỏi.
Triệu Vũ bên trong vẫn đứng đó miệng mỉm cười lẩm bẩm “vẫn mãi là huynh đệ…”, đây là lần thứ hai Triệu Phi thấy cha mình cười như vậy, lần đầu là ngày Triệu Lộc ra đời.
-“Cha, hắn ta là ai vậy, còn phó đoàn trưởng Hắc Vũ của Lạc Ảnh Dong binh đoàn có quan hệ với Triệu gia chúng ta hay sao”, Triệu Phi đem thắc mắc của mình ra hỏi.
-“Hắc Vũ là biểu đệ của ta, con còn nhớ cha đã từng nói với con về Mộc gia đại tướng quân Mộc Thiên Bình chưa”, Triệu Vũ nhìn con mình đáp.
Triệu phi gật đầu rồi im lặng.
-“Năm xưa Mộc Thiên Bình có mưu đồ tạo phản bị tiên đế biết được nên giết hết cả gia tộc, Mộc Thiên Bình đã cầu xin gia gia con cứu lấy đứa con nhỏ tuổi nhất của hắn là Mộc Thiên An cũng chính là Hắc Vũ hiện nay, nhìn thấy cả gia tộc bị hủy hoại, lúc đó hắn ta mới chỉ mười một tuổi, thù hận của hắn với Chu gia hoàng thất theo thời gian càng ngày càng tăng lên đến cả ta cũng không thể biết được”.
-“Vậy lúc đó tiên đế có biết được gia gia đã cứu người không”, Triệu Phi lại hỏi.
-“Gia gia con dùng một tên nhóc nô lệ tuổi tác tương đương đổi với Hắc Vũ nên tiên đế hoàn toàn không biết được, Hắc Vũ ở lại Triệu gia tới năm hai mươi tuổi thì bỏ đi biệt vô âm tính, mười năm trước hắn ta bất ngờ xuất hiện trước mặt ta nên ta mới biết được hắn đã thay tên đổi họ gia nhập Lạc Ảnh Dong binh đoàn từ lâu”, Triệu Vũ thở dài nói.
-“Cha, vậy người tính sao, có nên giúp sức với hắn ta để lật đổ Chu gia hoàng thất”, Triệu Phi ở bên hỏi.
-“Để ta suy nghĩ đã, tuy Hắc Vũ có Hải Sa Quốc cùng Ma Thần Tông hỗ trợ nhưng Chu gia hoàng thất cùng ba gia tộc kia cũng không dễ đối phó, đại hội do hoàng thất tổ chức cũng sắp đến rồi, còn khoảng hai tháng nữa thôi, con hãy chuẩn bị cho kĩ”.
-“Vâng, vậy còn tên tiểu tử đã giết chết đệ đệ thì sao, hôm nay con sẽ vì đệ đệ báo thù”, Triệu Phi bàn tay nắm lại nói.
-“Phi nhi, chuyện đó không quan trọng, đại hội hai tháng sau mới là việc trọng yếu còn về tên tiểu tử đó chỉ là tôm tép muốn giết lúc nào cũng được, sau khi đại hội kết thúc ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết”.
-“Vâng”, Triệu Phi không nói gì tuân theo lệnh cho dù hắn hận không thể lập tức đi tìm Thiên Hạo giết chết.
Sự việc Mộc Hàm tới Triệu gia không qua mắt được Chu Khiêm, vừa nhìn tấu chương vừa nghe mật thám báo lại.
-“Triệu Vũ, coi bộ Triệu gia các ngươi không nhịn được nữa rồi, Mạnh Vân ngươi có ý kiến gì không”.
-“Bệ hạ, rất có thể Triệu gia đã có mưu đồ từ lâu hiện nay còn có qua lại với Hắc Vũ, e rằng Nguyên Phong Quốc chúng ta sắp có binh biến rồi”, Mạnh Vân ở bên đáp.
-“Ba gia tộc còn lại không có nhúc nhích gì chứ”, Chu Khiêm nhíu mày hỏi.
-“Dạ không thưa bệ hạ, Lý gia, Lâm gia cùng Âu Dương gia không có động tĩnh gì lớn cả, thần thấy lần này chỉ có Triệu gia là có ý đồ đen tối thôi”, Mạnh Vân đáp.
-“Chỉ mong là vậy, mấy ngày nay vì chuyện ở biên giới mà ta nhức hết cả đầu, hôm qua nghe nói Chu Minh đấu giá được Tụ Khí Đan cải biến còn nghe nói trong buổi đấu giá An Cách Nhĩ thương hội còn làm cho bên Đan Hội Chi Đoàn nổi giận đùng đùng”.
-“Đúng vậy bệ hạ, thần nghe thị vệ nói đan dược đó còn hơn cả Tụ Khí Đan mà Đan Hội Chi Đoàn luyện ra, lần này thái tử cùng hoàng thất có hi vọng rồi”, Mạnh Vân gật gù đáp.
-“Minh nhi năm nay đã mười hai tuổi, cũng đã dùng Tụ Khí Đan của Đan Hội Chi Đoàn mấy lần rồi mà không lần nào thành công, lần này coi như số nó tốt, có thứ này năng lực của Chu gia sẽ được tăng thêm một lớp”.
-“Hoàng thượng, thái tử xin được diện kiến”, một tiểu thái giám bên ngoài đi vào nói.
-“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”.
-“Con ngoan, tham gia đấu giá được thu hoạch lớn, từ đây con có thể tu luyện được rồi”, nhìn hài tử của mình bên dưới Chu Khiêm liền cười nói.
-“Dạ vâng đúng là thu hoạch lớn, nhưng ở đó nhi thần cũng gặp không ít người, cũng không ít nhân vật kỳ lạ, kỳ lạ nhất là người ngồi ở phòng số một có cái tên rất kêu gọi là Thiên Mã Thần Quân”.
Chu Khiêm cùng Mạnh Vân nghe xong cũng khó hiểu nhìn nhau.
-“Thiên Mã Thần Quân, con trai, con không lừa phụ hoàng chứ”, Chu Khiêm nghi ngờ hỏi.
-“Không có, hắn ta còn nói sư phụ của hắn ta cả ngàn năm ẩn cư vừa ra ngoài là diệt một tông phái, phụ hoàng nhi thần muốn bái người như vậy làm sư phụ”, Chu Minh hí hửng đáp.
Chu Khiêm hai mắt trợn to, ngàn năm ẩn cư rồi còn diệt một tông phái.
-“Mạnh Vân, ngươi có nghe thấy không, ở hội đấu giá mà còn có kẻ lừa gạt khoác lác, Minh nhi hắn là lừa gạt không nên nghe haha”, Chu Khiêm cười nói.
-“Phụ hoàng, hài nhi nói là sư phụ hắn ta diệt môn phái cơ mà, hắn ta có hai sư phụ, một là Đan Hỏa Ma Thần, hai là Hắc Lão Ma Cổ Lão”, Chu Minh gân cổ nói.
-“Bệ hạ, lời thái tử nói không sai, lúc thần nghe thì cũng tưởng hắn ta khoác lác nhưng lúc kết thúc đấu giá thần thấy ở phòng số một đi ra một người ăn mặc kỳ quái y phục đen trùm kín người lại còn đeo mặt nạ, hắn ta nhìn rất thân thiết với đại tiểu thư của An Cách Nhĩ thương hội, thần đoán rằng hắn ta chính là tên Thiên Mã Thần Quân mà thái tử nhắc đến”, Mạnh Vân nhớ lại nói.
-“Có quan hệ thân thiết với cô gái chủ nhân trạch viện mà Hạo nhi đang ở à”.
Nghe thấy Chu Khiêm nói, Chu Minh bên dưới thắc mắc hỏi lên.
-“Phụ hoàng, Hạo nhi là ai vậy, không phải là con rơi của người đấy chứ”.
Chu Khiêm nghe xong mặt đỏ bừng đi xuống túm lấy Chu Minh lên đánh hai cái vào mông rồi quát, mặc cho Mạnh Vân cùng đám thái giám bên cạnh đang bụm miệng cười mỉm.
-“Đó là con trai của cô cô ngươi, là cháu trai của ta cũng là biểu ca của ngươi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.