Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca

Chương 13:

Duyệt ngữ thanh ngôn

09/10/2024

Ngồi trên ghế, được anh trai và mẹ đỡ, Hạ Mẫn Duyệt chỉ muốn ngất xỉu cho xong chuyện.

Không xin phép mà đi ăn trộm rau nhà hàng xóm của nhà họ Mẫn, thứ gì thích thì cô ta lấy về, thứ gì không thích thì giẫm nát. Vì chuồng lợn của hàng xóm gần nhà họ Mẫn, mùi hôi làm cô ta khó chịu, cô ta bịt mũi mở cửa chuồng, dùng gậy tre lùa cả bầy lợn vào rừng phía sau. Cả đêm hàng xóm và nhà họ Mẫn phải đi tìm lợn, trong khi cô ta ung dung ngủ say ở nhà.

Con cái nhà hàng xóm dám mắng cô ta là “đồ lười thành phố”, cô ta “vô tình” đẩy đứa bé vài tuổi rơi xuống hố phân.

Trời sắp mưa, cả nhà họ Mẫn ra sân phơi thu hoạch, còn cô ta thì ung dung đem những thảo dược ông Mẫn vất vả phơi khô mang ra ngoài để dầm mưa.

Những chuyện ngu ngốc mà Hạ Mẫn Duyệt đã làm, giờ từng việc một hiện ra trong đầu cô. Những ngày tháng ở nhà họ Mẫn, cô ta đúng là ngày nào cũng muốn thách thức giới hạn của cái chết!

Nhà họ Mẫn không đuổi cô ta đi bằng gậy gộc đã là rất khoan dung rồi.

Trước đây, cô còn tự cảm thấy mình không tệ, nghĩ rằng “Hạ Mẫn Duyệt” chỉ là tiểu thư tính tình hơi bốc đồng, chứ đạo đức cũng ổn.

Giờ gặp nhiều người hơn, ký ức cũng dần rõ ràng, cô mới nhận ra hành vi của mình đúng là khiến trời người đều phẫn nộ!

Không biết cô có nói rằng những việc đó không phải do mình làm thì có ai tin không? Giờ cô tẩy trắng bản thân còn kịp không?

Xem ra, người vui nhất khi cuộc hôn nhân này được hủy chắc chắn là nhà họ Mẫn.

Nghĩ vậy, Hạ Mẫn Duyệt bỗng rất muốn nhìn thử, người đàn ông mà cô đã từ chối đến chết không chịu gả rốt cuộc trông như thế nào, giờ đây có biểu cảm gì?

Là may mắn? Hay muốn chặt cô ra cho chó ăn?



Ừm, nhìn thử thôi, chỉ một cái liếc nhìn thôi, đúng, chỉ một cái.

Thế là cô từ từ ngẩng đầu lên...

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng cô đã không thể rời mắt.

Đôi mắt nhanh chóng phủ lên một lớp sương mù, ngưng tụ thành nước mắt và lặng lẽ tràn ra khỏi khóe mắt.

Cô không dám chớp mắt, lo sợ rằng chỉ cần chớp một cái, người trước mặt sẽ biến mất.

Mười một năm. Mười một năm yêu thầm, nhớ mong một người.

Dù anh ở đâu, cho dù âm dương cách trở, tình cảm này vẫn không hề thay đổi.

Chỉ tiếc là anh Minh đã mất sớm, mười một năm tình cảm của cô, cuối cùng chỉ là yêu đơn phương một bóng hình hư ảo.

“Mẫn Mẫn, em sao vậy? Đau ở đâu à?” Hạ Kiêu Dương lo lắng hỏi, thấy em gái mình khóc mà lòng đau như cắt.

Nhưng lúc này, tất cả những người xung quanh, mọi âm thanh xung quanh đều bị Hạ Mẫn Duyệt tự động gạt ra khỏi tâm trí. Trong lòng, trong mắt, trong đầu cô chỉ có một người - Minh Viễn Dương mà cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại.

Tay phải vẫn được bắt mạch, cô nâng tay trái bị thương lên lau nước mắt. Đám nước mắt chết tiệt này đã che mờ tầm nhìn, khiến cô không nhìn rõ anh Minh.

Ngồi một bên, Mẫn Khải Hàng, người vốn chẳng quan tâm đến chuyện gì, bỗng cảm nhận được một ánh mắt rực cháy đang nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook