Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca

Chương 14:

Duyệt ngữ thanh ngôn

09/10/2024

Dường như rất gần, gần ngay trước mắt, nhưng cũng dường như rất xa, xa đến mức cả một kiếp người.

Mẫn Khải Hàng khẽ cau mày. Đôi mắt không nhìn thấy khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Y học cổ truyền, ông nội anh nói không có hy vọng. Tây y trong nước cho rằng chỉ có 20% khả năng hồi phục. Ở Mỹ, có một bệnh viện mở hộp sọ để điều trị, họ nói rằng có 30% khả năng phục hồi thị lực, nhưng cũng đi kèm nguy cơ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Có lẽ anh nên quyết tâm thử một lần?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có người lao đến, ôm chầm lấy anh.

Mẫn Khải Hàng lập tức đỏ mặt, tai nóng ran, tay chân cứng đờ, không biết nên làm gì.

Hai mươi lăm năm nay, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái ôm chặt như vậy, mà lại là một cái ôm đầy thô bạo.

Đừng hỏi tại sao anh biết đó là một cô gái, dù không nhìn thấy nhưng anh có thể cảm nhận được.

Thân hình mềm mại như vậy, không giống với những người đàn ông cứng nhắc trong đội của anh. Hơn nữa, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng cũng khác xa.

Khoan đã, anh đang nghĩ gì? Đang cảm nhận cái gì thế này?

Khi nhận thức quay lại, phản ứng đầu tiên của anh là muốn đẩy người đó ra. Nam nữ thụ thụ bất thân, thế này còn ra thể thống gì nữa?

Nhưng ngay khi cánh tay vừa nhấc lên, cô gái ấy lại ôm anh chặt hơn: “Anh Minh, là anh sao? Em là Mẫn Mẫn đây, Hạ Mẫn Duyệt, anh còn nhớ em không? Chúng ta… Em nhớ anh nhiều lắm… Em đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa… Hứa với em, đừng rời xa nữa… có được không…”

Mười một năm, gần bốn nghìn đêm ngày thương nhớ.



Đặc biệt là sau khi nhận tin anh hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, hai nghìn đêm cô đã khóc trong giấc mơ.

Có những người, không thể nói rõ là tốt ở đâu, cũng không biết vì sao, chỉ cần một khi đã đặt vào tim, thì mãi mãi không thể buông bỏ.

Có những tình cảm, một khi đã bén rễ, sẽ ngày một lớn lên, lớn đến mức cao chót vót, chiếm trọn cả thế giới của một con người.

Và Minh Viễn Dương của kiếp trước, hay nói đúng hơn là Mẫn Khải Hàng trước mắt cô bây giờ, chính là cả thế giới mà Hạ Mẫn Duyệt không bao giờ có thể buông bỏ.

Mẫn Quân Diệu đang chăm chú bắt mạch cho Mẫn Mẫn, mới bắt được một nửa, cô gái đã chạy mất: "Ơ..."

Ông nhìn tay phải đang trống không của mình, ngơ ngác vài giây.

Rồi ông vội quay mặt đi chỗ khác, thốt lên: "Ối trời!"

Giữa ban ngày ban mặt, sao Mẫn Mẫn lại lao đến ôm chặt lấy cháu trai của ông như thế này?

Không nên nhìn, không nên nhìn!

Nhưng trong lòng, ông vẫn thấy tự hào lắm. Nhìn mà xem, cháu trai ông thật khôi ngô tuấn tú, có cô gái nào nhìn mà không thích?

Nhưng mà, đã hủy hôn rồi, Mẫn Mẫn vẫn ôm chầm lấy Khải Hàng như vậy có vẻ không ổn, chẳng phải ảnh hưởng đến chuyện sau này của Khải Hàng sao?

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông Mẫn đã suy nghĩ nhiều thứ.

Còn gia đình họ Hạ, so với ông Mẫn, họ còn ngơ ngác lâu hơn, mãi chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook