Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca

Chương 34:

Duyệt ngữ thanh ngôn

09/10/2024

Chuyện này ban đầu không khiến Mẫn Duyệt bận tâm, nhưng sau đó, cuộc trò chuyện của hai mẹ con lại khiến cô chú ý.

Người lớn hơn nói: “Nhà họ Mẫn thật chẳng ra sao, chuyện lớn như Khải Hàng hủy hôn rồi đi xem mắt mà chẳng thèm báo trước với ai cả.”

Người trẻ hơn bực bội nói: “Đúng vậy, trước đây nói là Khải Hàng có vợ thành phố, không để ý đến chúng ta. Bây giờ anh ấy mù rồi, cô gái thành phố không muốn lấy người ở nông thôn, nhưng cho dù có thế nào cũng không thể đến lượt con nhỏ Lưu Hồng Mai xấu xí ấy chứ?”

“Dòng dõi thư hương thì sao chứ? Cứ xấu như thế, sau này sinh con trai mà mặt có vết sẹo to như vậy thì sao?”

Cô gái trẻ hơn bĩu môi: “Mẹ, Khải Hàng không đời nào sinh con với con nhỏ xấu xí đó đâu!”

Bà mẹ cười lớn: “Phải rồi, Khải Hàng của con chỉ sinh con với Đổng Mai nhà mình thôi, ha ha ha!”

Tiếng cười nghe thật nham nhở, đến mức Mẫn Duyệt suýt bị sặc nước miếng.

Vừa mới đến trấn Tân Giang đã gặp phải mấy kẻ "mắt cao như thế", có thể tưởng tượng còn bao nhiêu người nữa đang nhắm vào Mẫn Khải Hàng.

Nhưng không sao, Mẫn Duyệt tự nhủ không được tức giận. Điều này chứng tỏ Khải Hàng thật sự xuất sắc!

Chỉ là, anh đã bắt đầu đi xem mắt rồi sao? Cô có chút chạnh lòng, nhưng cũng may mình đến kịp.

Xuống xe, hai mẹ con kia khoác tay nhau bước nhanh, bộ dạng đầy hùng hổ, cứ như sắp đi cướp chồng vậy.



Mẫn Duyệt từ tốn theo sau họ, ít nhất cũng khỏi phải mất công hỏi đường.

Nhà họ Mẫn cách bến xe không xa, chỉ mất vài phút đi bộ là đến nơi.

Ngôi nhà được bao quanh bởi hàng rào tre, không lát xi măng, phía trước là căn nhà hai tầng bằng gạch xám, phía sau là mấy căn nhà cổ bằng đất với mái rơm.

Phía phải của nhà ngói là bếp, trước cửa còn có một con chó vàng lớn bị xích vào cột.

Hôm nay, theo lời mời của bà Nguyễn Tố Thu, Hiệu trưởng Lưu của trường tiểu học Tân Giang dẫn vợ là Ôn Như Cầm và cô con gái út Lưu Hồng Mai đến nhà họ Mẫn làm khách. Ý định thì không cần nói cũng rõ.

Cô Lưu Hồng Mai là một cô gái dịu dàng, biết lễ nghĩa, phẩm hạnh tốt, chỉ có điều không may là trên mặt có một vết bớt lớn từ nhỏ.

Nguyễn Tố Thu là giáo viên dạy ngữ văn ở trường tiểu học Tân Giang, bà có mối quan hệ thân thiết với vợ hiệu trưởng Lưu. Cô con gái út của nhà họ Lưu, từ khi mười mấy tuổi, đã được bà nhìn lớn lên.

Cưới vợ không cần phải xinh đẹp, quan trọng là phẩm chất tốt. Vì thế, khi bà đề cập đến chuyện này, cả nhà đều cảm thấy có thể cân nhắc.

Nhà họ Lưu cũng rất hài lòng với cậu con trai thứ hai nhà họ Mẫn. Cậu ấy vừa tuấn tú, dù trước đây có phần không nghiêm túc, nhưng người ta vẫn nói, “lãng tử hồi đầu quý hơn vàng”.

Hiệu trưởng Lưu rất tinh tường trong việc nhìn người, ông cảm thấy Mẫn Khải Hàng là một chàng trai có khí chất và tương lai có thể sẽ thành đạt lớn.

Còn về đôi mắt của cậu, nếu thực sự không thể nhìn lại được, thì đó là ý trời. Dù vậy, điều đó cũng có lợi, ít nhất cậu sẽ không chê bai vết bớt trên mặt của Hồng Mai, và sau này, Hồng Mai sẽ là người nắm quyền trong gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook