Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 49: Đẹp Trai Đến Mức Không Thể Rời Mắt
Duyệt ngữ thanh ngôn
09/10/2024
Hơn nữa, được ở gần anh Mẫn thế này, kham khổ chút thì có gì đáng kể?
Thế là cô vừa ngân nga bài hát, vừa bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Nguyễn Tố Thu mang chậu quần áo bẩn ra giếng sau nhà, nghe thấy tiếng động, bà quay lại nhìn vào căn phòng nhỏ. Thật không ngờ cô gái lười biếng ấy lại tự mình làm việc?
Không biết có phải bà đã nhầm hay không, nhưng khuôn mặt của cô gái nhà họ Hạ vẫn là khuôn mặt đó, nhưng dường như con người đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn so với trước kia.
Chẳng lẽ cô gái nhà họ Hạ còn có chị gái hoặc em gái sinh đôi?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tố Thu tự bật cười, làm sao có chuyện đó được?
Căn nhà nhỏ mà Mẫn Tự Cẩm mới dọn đi được hai, ba ngày nên vẫn còn khá sạch sẽ, Mẫn Duyệt nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng.
Nhìn thấy Nguyễn Tố Thu đang giặt quần áo trong sân, cô tiến lại gần: "Thím, thím đang giặt ga trải giường à? Để cháu giúp!"
"Không cần... không cần đâu..."
Chưa kịp để Nguyễn Tố Thu từ chối, đôi tay trắng trẻo, mềm mại của Mẫn Duyệt đã thò vào chậu. Nguyễn Tố Thu đành để cô tự ý giúp.
Ga trải giường khi ngâm nước trở nên rất nặng, cần phải chà xát kỹ với xà phòng, rồi dùng sức để vò. Đúng là khó cho một cô gái quen dùng máy giặt từ nhỏ, và còn đang bị thương ở cổ tay như Mẫn Duyệt.
Nguyễn Tố Thu đương nhiên nhìn ra, cô nhóc này rõ ràng không quen việc. Bà chỉ biết thở dài bất lực: "Cái này nặng lắm, cháu làm không nổi đâu, để ta đưa cháu một chậu nhỏ."
Mẫn Duyệt nhìn xuống, thấy một chậu áo sơ mi trắng: "Đây là áo của anh Mẫn đúng không?" Cô hỏi với giọng đầy vui vẻ.
Nguyễn Tố Thu chỉ liếc nhìn cô, không trả lời, rồi tiếp tục chà xát ga giường.
Mẫn Duyệt khẽ mỉm cười, cô biết mình đã đoán đúng.
Quần áo của Mẫn Khải Hàng trước giờ đều do anh tự giặt, nhưng giờ mắt anh không tiện, Nguyễn Tố Thu và Phùng Thục Doanh tranh thủ lúc anh không để ý đã mang ra giặt giúp.
Được giúp Anh Mẫn giặt quần áo, đương nhiên Mẫn Duyệt rất vui vẻ. Nếu không phải vì có thím ở bên, có lẽ cô đã không nhịn được mà đưa áo lên ngửi xem có phải là mùi hương quen thuộc đã khắc sâu trong ký ức hay không.
Cô cẩn thận vò kỹ phần cổ áo và cổ tay, sau đó múc nước giếng để giặt sạch. Nhưng cô thử hai lần, chỉ lấy được nửa xô nước, không đủ để giặt.
Bất lực, cô đành nhờ Nguyễn Tố Thu: "Thím, cái này dùng như thế nào ạ?"
Nguyễn Tố Thu đứng dậy, xoay ngược xô và ném mạnh xuống giếng, dễ dàng kéo lên đầy xô nước.
"Ồ, phải ném ngược xuống sao? Thím, cháu biết rồi."
Nguyễn Tố Thu lại liếc nhìn cô một cái, nghĩ thầm: vừa nãy còn tưởng con bé thay đổi, hóa ra vẫn là đồ vụng về như trước.
Cô gái vụng về Mẫn Duyệt giúp Nguyễn Tố Thu vắt ga trải giường, phơi quần áo, đến lúc xong việc cũng đã 5 giờ chiều.
Quay về phòng, cô thay băng cho vết thương, sau đó đi tìm Mẫn Khải Hàng: "Thím, anh Mẫn đâu rồi?"
Nguyễn Tố Thu vẫn không nói gì với cô, bà mang theo cái gùi và cái liềm, chuẩn bị ra ngoài.
Thế là cô vừa ngân nga bài hát, vừa bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Nguyễn Tố Thu mang chậu quần áo bẩn ra giếng sau nhà, nghe thấy tiếng động, bà quay lại nhìn vào căn phòng nhỏ. Thật không ngờ cô gái lười biếng ấy lại tự mình làm việc?
Không biết có phải bà đã nhầm hay không, nhưng khuôn mặt của cô gái nhà họ Hạ vẫn là khuôn mặt đó, nhưng dường như con người đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn so với trước kia.
Chẳng lẽ cô gái nhà họ Hạ còn có chị gái hoặc em gái sinh đôi?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tố Thu tự bật cười, làm sao có chuyện đó được?
Căn nhà nhỏ mà Mẫn Tự Cẩm mới dọn đi được hai, ba ngày nên vẫn còn khá sạch sẽ, Mẫn Duyệt nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng.
Nhìn thấy Nguyễn Tố Thu đang giặt quần áo trong sân, cô tiến lại gần: "Thím, thím đang giặt ga trải giường à? Để cháu giúp!"
"Không cần... không cần đâu..."
Chưa kịp để Nguyễn Tố Thu từ chối, đôi tay trắng trẻo, mềm mại của Mẫn Duyệt đã thò vào chậu. Nguyễn Tố Thu đành để cô tự ý giúp.
Ga trải giường khi ngâm nước trở nên rất nặng, cần phải chà xát kỹ với xà phòng, rồi dùng sức để vò. Đúng là khó cho một cô gái quen dùng máy giặt từ nhỏ, và còn đang bị thương ở cổ tay như Mẫn Duyệt.
Nguyễn Tố Thu đương nhiên nhìn ra, cô nhóc này rõ ràng không quen việc. Bà chỉ biết thở dài bất lực: "Cái này nặng lắm, cháu làm không nổi đâu, để ta đưa cháu một chậu nhỏ."
Mẫn Duyệt nhìn xuống, thấy một chậu áo sơ mi trắng: "Đây là áo của anh Mẫn đúng không?" Cô hỏi với giọng đầy vui vẻ.
Nguyễn Tố Thu chỉ liếc nhìn cô, không trả lời, rồi tiếp tục chà xát ga giường.
Mẫn Duyệt khẽ mỉm cười, cô biết mình đã đoán đúng.
Quần áo của Mẫn Khải Hàng trước giờ đều do anh tự giặt, nhưng giờ mắt anh không tiện, Nguyễn Tố Thu và Phùng Thục Doanh tranh thủ lúc anh không để ý đã mang ra giặt giúp.
Được giúp Anh Mẫn giặt quần áo, đương nhiên Mẫn Duyệt rất vui vẻ. Nếu không phải vì có thím ở bên, có lẽ cô đã không nhịn được mà đưa áo lên ngửi xem có phải là mùi hương quen thuộc đã khắc sâu trong ký ức hay không.
Cô cẩn thận vò kỹ phần cổ áo và cổ tay, sau đó múc nước giếng để giặt sạch. Nhưng cô thử hai lần, chỉ lấy được nửa xô nước, không đủ để giặt.
Bất lực, cô đành nhờ Nguyễn Tố Thu: "Thím, cái này dùng như thế nào ạ?"
Nguyễn Tố Thu đứng dậy, xoay ngược xô và ném mạnh xuống giếng, dễ dàng kéo lên đầy xô nước.
"Ồ, phải ném ngược xuống sao? Thím, cháu biết rồi."
Nguyễn Tố Thu lại liếc nhìn cô một cái, nghĩ thầm: vừa nãy còn tưởng con bé thay đổi, hóa ra vẫn là đồ vụng về như trước.
Cô gái vụng về Mẫn Duyệt giúp Nguyễn Tố Thu vắt ga trải giường, phơi quần áo, đến lúc xong việc cũng đã 5 giờ chiều.
Quay về phòng, cô thay băng cho vết thương, sau đó đi tìm Mẫn Khải Hàng: "Thím, anh Mẫn đâu rồi?"
Nguyễn Tố Thu vẫn không nói gì với cô, bà mang theo cái gùi và cái liềm, chuẩn bị ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.