Xuyên Không Ta Được Làm Con Nhà Giàu Hú Hú
Chương 21: QUÁ KHỨ THỨ DÙ MUỐN CŨNG KHÔNG THỂ XOÁ
Kim Tho
18/11/2017
Chap này tặng bạn Yunaezar nha,bạn đọc giả ủng hộ từ truyện Xuyên Về Cổ
Đại đến truyện này....tác giả trân thành cảm ơn bạn dzể xương....
Năm nó 8 tuổi một cô bé ở cô nhi viện không lo không nghỉ vui vẻ hòa đồng ,biết nghỉ cho người khác thì một đôi vợ chồng trẻ đến làm xáo trộn cuộc sống của nó.
Họ đến nói muốn nhận con nuôi,nếu có ai chịu làm con nuôi họ ,họ sẽ ủng hộ một số tiên cho cô nhi viện,hiện tại cô nhi viện của nó đang rất cần tiền bọn trẻ không ai muốn đi. Nó đồng ý làm con họ muốn giúp sư không lo khoảng tiền ,muốn mọi người được hạnh phúc.
Một cô bé 8tuổi phải xa em trai mình,một đứa bé 8tuổi hi sinh xa nơi mà nó lớn lên để theo họ ra nước ngoài để cho Sư và mọi người thoát khỏi cái đói.
Số phận lại không tốt đẹp họ bán nó cho bọn buôn người một đứa bé 8 tuổi phải đối mặt với sự huấn luyện khắc nghiệt của chúng.
Nó được chúng đưa vô một hầm bí mật ở đó nó phải tìm thủ đoạn để giết người,nếu nó không giết bọn chúng chúng sẽ giết nó ở đây không có khái niệm về từ ''Bạn'' đơn giản giết người khác để được sống.
Khi nó giết hết những đứa trẻ được đưa vô hầm tử thần kia khi bước ra khỏi nơi đó nó đã không còn biết cái gì gọi là đau ,cái gì là nước mắt, cái gì là nụ cười,bây giờ nó đầy sát khí mắt hiện lên tia chết chốc khuôn mặt lạnh như Băng.
Bọn họ không ngừng ở đó họ lại đưa nó đến khu rừng nhiệt đới nơi đầy nguy hiểm,nó phải đối mặt với mọi nguy hiểm bọn người được đưa vào giống nó không dễ giết như ở hầm tử thần,khi nó được ra khỏi khu rừng nhiệt đới nó chỉ còn nửa cái mạng cuối cùng nó củng được bọn họ chấp nhận.
Nó sao khi ra khỏi khu rừng được bọn chúng đào tạo thêm để trở thành một sát thủ,nó tập luyện ngày đêm để mạnh hơn để đủ khả năngbgiết hết bọn chúng,giết người cướp đi tuổi thơ hạnh phúc bình yên của mình.
Khi nó 14tuổi cái tên Dạ Quỷ ở thế giới sát thủ khi nghe danh ai củng rung sợ,người ta chưa thấy được mặt nó chỉ biết một khi nó ra tay không ai sống sót cái chết của họ rất bi thảm.
6năm đấu tranh sống chết bây giờ nó đã là sát thủ bật nhất tổ chức,không cười,không khóc,không đau,nó bây giờ như tảng băng lạnh biết đi,nuôi kế hoạch trả thù giết tất cả bọn chúng.
Trong một đêm làm nhiệm vụ nó bị thương rất nặng ngất ngoài đường vô tình được cứu bởi một chủ võ quáng.
Khi tỉnh dậy nó được một cô gái chăm sóc muốn kết bạn,cô gái đó rất đáng yêu và hồn nhiên dù nó không trả lời nhỏ vẫn theo nó đòi kết bạn.
Định mệnh sắp đặt cho nó càng ngày nó càng thấy thích nơi đây nó được bà nhận làm đệ tử dù là sát thủ bậc nhất nhưng đối với bà nó lại thất thủ ,
Nó đến thường xuyên để học võ nơi bà,Tiểu Điệp với nó lại thân hơn nó nói nhìu hơn một ít,cuộc sống của nó trở có màu sắc hơn khi quen biết hai người họ.
Sư phụ nó ba ấy tên Lâm Nguyệt Tử ba là một sát thủ nhưng bà bỏ nghề 10mấy năm rồi ,bà đối xử với nó rất tôôt dạy nó mọi thứ,bà hứa giúp nó giết hết tổ chức giúp nó lấy lại tự do.
Cuối cùng ngày nó mong chờ cũng đến từng bước từng bước giết từng người trong tổ chức, đến một hôm trong màng đêm lặng lẽ tại ngọn núi tên boss trong tổ chức cùng bọn thuộc hạ bao vay nó,cô gái với thân hình nhỏ bé ánh mắt màu tím lạnh thấu xương đó,khuôn mặt lạnh lùng đó không lây động khi đang gặp nguy hiểm.
-Không ngờ mầy phản bội tao.
-Tôi không phải chó mà chung thành với chủ,tôi là sói cắn những thứ đe doạ mạng sống,bình yên và địa bàn của tôi.
-Mầy nghỉ mầy đủ bản lĩnh tao đã sớm biết mầy sẽ phản,không ngờ nhanh như vậy.
-Ông cũng biết tôi sớm biết ông muốn lấy mạng tôi,9năm trước các người cướp đi cuộc sống bình yên của tôi,xem tôi không khác gì cổ máy sai khiến,khi chán vứt bỏ,ông nghĩ người như ông tôi sẽ chung thành.
-Haha....ranh con mầy đừng phách lối ra giết nó cho ta.
Vừa dứt câu một đám ngươi nhanh như cắt xuất hiện đây là đội hình mạnh nhất của tổ chức nó không ngờ ông ta đoán trước kế hoạch nó kêu bọn họ về nhanh như vậy,bọn họ rất mạnh e rằng kế hoạch không thành.
Bọn chúng gồm 4người thân thủ nhanh nhẹn,chúng lại đến nó ,nó nhanh chóng đánh trả rất khó khăn để đánh trả nhưng nhiu đó không thể làm khó nó được di chuyển đánh lại trong lúc giao chiến ,Nó chợt phát hiện ra có gì sai sai bọn chúng giờ chỉ còn ba người,thấy không đúng nhanh mó lui ra thì.
-Băng Băng cẩn thận.
Bằng.....
Một tên trong bọn chúng thừa cơ hội nó đối phó với chúng tách ra dơ súng bắn lén nó,Tiểu Điệp và sư phụ nó đến giúp nó thì nhỏ thấy tên kia định bắn nó nhanh chóng chạy đến đỡ cho nó.
-TIểu Điệp...sau cậu lại ngu ngốc như vậy.
Nhỏ bây giờ rất yếu viên đạn chúng ngay sau lưng nhỏ xuyên qua tim,máu chảy rất nhìu nó đến ôm nhỏ vào lòng nước mắt rơi ,ánh mắt đau khổ củng chín năm rồi đây là lần đầu nó biết khóc là gì ,biết đau là gì tim nó bây giờ rất đau.
-Băng Băng cậu đừng khóc hứa với mình sau này phải vui vẻ ..cậu ...khục...cậu phải sống thật hạnh phúc,dứt câu nhỏ nhắm mắt lại ra đi mãi mãi.
-KHÔNG.......ĐỪNG MÀ .....TẠI SAO...,nó ôm siết Tiểu Điệp ngước lên trời gào thét nước mắt rơi trong đau khổ .
-Hoàng Chung ông vẫn không thay đổi,hôm nay tôi lấy mạng chó của ông,Lâm Nguyệt(sư phụ nó) nhanh như cắt di chuyển đến ông ta hướng con dao trên tay về ông ta mà tới chưa đến nơi bị bọn người kia chặn lại.
Bà đánh với bọn chúng,nó tư từ đặt nhỏ xuống ánh mắt câm hờn nhìn Hoàng Chung,lao vào cuộc chiến nhanh chóng giết hết bọn họ bây giờ còn mỏi ông ta.
Nó với Lâm Nguyêt cùng nhau lên đến đánh ông ta nhưng bị ông ta đá vân ra miệng phun mấy nó và bà gượng dậy quẹt máu trên miệng định đđánh tiếp thì bị ông ta đưa súng hướng về bọn họ.
-Haha.....bọn bây đi chết đi,ông ta cười như điên.
-Tiểu Băng con còn nhớ sư phụ dạy con không,nói rồi bà nhanh chóg đứng trước che cho nó.
Bằng.....
-SƯ PHỤ......
-Tiểu Băng ngoan con sau này phải sống thật tốt,con phải vui vẻ không được như bây giờ hứa với ta được không.
-Người đừng nói nửa con....con đưa người đến bệnh viện,nó bây giờ rất hoản.
-Khục....ta không sao còn nhớ những gì ta dạy mau giết hắn..
-Không còn không làm được...nước mắt nó rơi..
Bằng....
Một viên đạn nửa bắn trúng bà.
-Nhanh lên khục...nếu con do dự cả hai sẽ chết con muốn Tiểu Điệp Hi sinh vô bổ hai sau,con không muốn gặp lại em trai sau,mau nhanh....khục...khục...
Nước mắt nó rơi thật nhiều,tim nó như ngàng mũi dao đâm,tay cầm dao nhanh chóg cùng sư phụ di chuyển đến ông ta ,ông bắn nhiều viên đạn nhưng bị sư phụ nó đỡ cho nó ,nó nhanh phóng cây dao thứ mà sư phụ bắt nó học...
-Tại sao phải học thứ vô bổ này,cô gái đứng tay cứ phẩy về trước y như phóng phi tiêu nhưng không có tiêu.
-Ta dạy thì con học đi.
-.....nó im lặng ba rất dịu dang nhưg khi dạy võ bà rất nghiêm khắc.
3tháng sau..
-Đây,khi có ai chỉa súng vào con còn phải để một người làm tấm chắn sao đó phóng đao giết hắn.
-Dạ.
Kết thúc kí ức nó phóng đao,đao tẻ ra làm 5 trúng ngay chân, ngực,đầu hắn ta hắn ta gục xuống đúng lúc sư phụ nó củng gục xuống.
-Sư Phụ người đừng bỏ con....hức..hức
-Ngoan sau này còn phải vui vẻ hạnh phúc ta và Tiểu Điệp trên trời sẽ theo dỏi con ...ba đưa tay máu của mình sờ khuôn mặt của nó lần cuối rồi ra đi.
-TẠI SAU....TẠI SAU...LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY,TỰ DO ĐƯỢC GÌ ...HỨC..HỨC..SƯ PHỤ ,TIỂU ĐIỆP CON KHÔNG CẦN TỰ DO NỬA.....HAI NGƯỜI TỈNH LẠI ĐI...hức
BẰNG.....
Hoàng Chung ông ta vẫn còn gượng dậy bắn nó,ánh mắt nó giờ như qủy dzử rất đáng sợ,vết thương bây giờ không đau băng vết thương lòng,mắt đi người nó iu thương,nó đến đạp tay ông ta nát ra,dùng dao cắt đi hết thịt trên người ông ta,nó bây giờ hơn cả quỷ dzử rất đáng sợ.....
KẾT THÚC QUÁ KHỨ THỨ MÀ NÓ CÓ MUỐN CŨNG KHÔNG XOÁ ĐƯỢC....
Năm nó 8 tuổi một cô bé ở cô nhi viện không lo không nghỉ vui vẻ hòa đồng ,biết nghỉ cho người khác thì một đôi vợ chồng trẻ đến làm xáo trộn cuộc sống của nó.
Họ đến nói muốn nhận con nuôi,nếu có ai chịu làm con nuôi họ ,họ sẽ ủng hộ một số tiên cho cô nhi viện,hiện tại cô nhi viện của nó đang rất cần tiền bọn trẻ không ai muốn đi. Nó đồng ý làm con họ muốn giúp sư không lo khoảng tiền ,muốn mọi người được hạnh phúc.
Một cô bé 8tuổi phải xa em trai mình,một đứa bé 8tuổi hi sinh xa nơi mà nó lớn lên để theo họ ra nước ngoài để cho Sư và mọi người thoát khỏi cái đói.
Số phận lại không tốt đẹp họ bán nó cho bọn buôn người một đứa bé 8 tuổi phải đối mặt với sự huấn luyện khắc nghiệt của chúng.
Nó được chúng đưa vô một hầm bí mật ở đó nó phải tìm thủ đoạn để giết người,nếu nó không giết bọn chúng chúng sẽ giết nó ở đây không có khái niệm về từ ''Bạn'' đơn giản giết người khác để được sống.
Khi nó giết hết những đứa trẻ được đưa vô hầm tử thần kia khi bước ra khỏi nơi đó nó đã không còn biết cái gì gọi là đau ,cái gì là nước mắt, cái gì là nụ cười,bây giờ nó đầy sát khí mắt hiện lên tia chết chốc khuôn mặt lạnh như Băng.
Bọn họ không ngừng ở đó họ lại đưa nó đến khu rừng nhiệt đới nơi đầy nguy hiểm,nó phải đối mặt với mọi nguy hiểm bọn người được đưa vào giống nó không dễ giết như ở hầm tử thần,khi nó được ra khỏi khu rừng nhiệt đới nó chỉ còn nửa cái mạng cuối cùng nó củng được bọn họ chấp nhận.
Nó sao khi ra khỏi khu rừng được bọn chúng đào tạo thêm để trở thành một sát thủ,nó tập luyện ngày đêm để mạnh hơn để đủ khả năngbgiết hết bọn chúng,giết người cướp đi tuổi thơ hạnh phúc bình yên của mình.
Khi nó 14tuổi cái tên Dạ Quỷ ở thế giới sát thủ khi nghe danh ai củng rung sợ,người ta chưa thấy được mặt nó chỉ biết một khi nó ra tay không ai sống sót cái chết của họ rất bi thảm.
6năm đấu tranh sống chết bây giờ nó đã là sát thủ bật nhất tổ chức,không cười,không khóc,không đau,nó bây giờ như tảng băng lạnh biết đi,nuôi kế hoạch trả thù giết tất cả bọn chúng.
Trong một đêm làm nhiệm vụ nó bị thương rất nặng ngất ngoài đường vô tình được cứu bởi một chủ võ quáng.
Khi tỉnh dậy nó được một cô gái chăm sóc muốn kết bạn,cô gái đó rất đáng yêu và hồn nhiên dù nó không trả lời nhỏ vẫn theo nó đòi kết bạn.
Định mệnh sắp đặt cho nó càng ngày nó càng thấy thích nơi đây nó được bà nhận làm đệ tử dù là sát thủ bậc nhất nhưng đối với bà nó lại thất thủ ,
Nó đến thường xuyên để học võ nơi bà,Tiểu Điệp với nó lại thân hơn nó nói nhìu hơn một ít,cuộc sống của nó trở có màu sắc hơn khi quen biết hai người họ.
Sư phụ nó ba ấy tên Lâm Nguyệt Tử ba là một sát thủ nhưng bà bỏ nghề 10mấy năm rồi ,bà đối xử với nó rất tôôt dạy nó mọi thứ,bà hứa giúp nó giết hết tổ chức giúp nó lấy lại tự do.
Cuối cùng ngày nó mong chờ cũng đến từng bước từng bước giết từng người trong tổ chức, đến một hôm trong màng đêm lặng lẽ tại ngọn núi tên boss trong tổ chức cùng bọn thuộc hạ bao vay nó,cô gái với thân hình nhỏ bé ánh mắt màu tím lạnh thấu xương đó,khuôn mặt lạnh lùng đó không lây động khi đang gặp nguy hiểm.
-Không ngờ mầy phản bội tao.
-Tôi không phải chó mà chung thành với chủ,tôi là sói cắn những thứ đe doạ mạng sống,bình yên và địa bàn của tôi.
-Mầy nghỉ mầy đủ bản lĩnh tao đã sớm biết mầy sẽ phản,không ngờ nhanh như vậy.
-Ông cũng biết tôi sớm biết ông muốn lấy mạng tôi,9năm trước các người cướp đi cuộc sống bình yên của tôi,xem tôi không khác gì cổ máy sai khiến,khi chán vứt bỏ,ông nghĩ người như ông tôi sẽ chung thành.
-Haha....ranh con mầy đừng phách lối ra giết nó cho ta.
Vừa dứt câu một đám ngươi nhanh như cắt xuất hiện đây là đội hình mạnh nhất của tổ chức nó không ngờ ông ta đoán trước kế hoạch nó kêu bọn họ về nhanh như vậy,bọn họ rất mạnh e rằng kế hoạch không thành.
Bọn chúng gồm 4người thân thủ nhanh nhẹn,chúng lại đến nó ,nó nhanh chóng đánh trả rất khó khăn để đánh trả nhưng nhiu đó không thể làm khó nó được di chuyển đánh lại trong lúc giao chiến ,Nó chợt phát hiện ra có gì sai sai bọn chúng giờ chỉ còn ba người,thấy không đúng nhanh mó lui ra thì.
-Băng Băng cẩn thận.
Bằng.....
Một tên trong bọn chúng thừa cơ hội nó đối phó với chúng tách ra dơ súng bắn lén nó,Tiểu Điệp và sư phụ nó đến giúp nó thì nhỏ thấy tên kia định bắn nó nhanh chóng chạy đến đỡ cho nó.
-TIểu Điệp...sau cậu lại ngu ngốc như vậy.
Nhỏ bây giờ rất yếu viên đạn chúng ngay sau lưng nhỏ xuyên qua tim,máu chảy rất nhìu nó đến ôm nhỏ vào lòng nước mắt rơi ,ánh mắt đau khổ củng chín năm rồi đây là lần đầu nó biết khóc là gì ,biết đau là gì tim nó bây giờ rất đau.
-Băng Băng cậu đừng khóc hứa với mình sau này phải vui vẻ ..cậu ...khục...cậu phải sống thật hạnh phúc,dứt câu nhỏ nhắm mắt lại ra đi mãi mãi.
-KHÔNG.......ĐỪNG MÀ .....TẠI SAO...,nó ôm siết Tiểu Điệp ngước lên trời gào thét nước mắt rơi trong đau khổ .
-Hoàng Chung ông vẫn không thay đổi,hôm nay tôi lấy mạng chó của ông,Lâm Nguyệt(sư phụ nó) nhanh như cắt di chuyển đến ông ta hướng con dao trên tay về ông ta mà tới chưa đến nơi bị bọn người kia chặn lại.
Bà đánh với bọn chúng,nó tư từ đặt nhỏ xuống ánh mắt câm hờn nhìn Hoàng Chung,lao vào cuộc chiến nhanh chóng giết hết bọn họ bây giờ còn mỏi ông ta.
Nó với Lâm Nguyêt cùng nhau lên đến đánh ông ta nhưng bị ông ta đá vân ra miệng phun mấy nó và bà gượng dậy quẹt máu trên miệng định đđánh tiếp thì bị ông ta đưa súng hướng về bọn họ.
-Haha.....bọn bây đi chết đi,ông ta cười như điên.
-Tiểu Băng con còn nhớ sư phụ dạy con không,nói rồi bà nhanh chóg đứng trước che cho nó.
Bằng.....
-SƯ PHỤ......
-Tiểu Băng ngoan con sau này phải sống thật tốt,con phải vui vẻ không được như bây giờ hứa với ta được không.
-Người đừng nói nửa con....con đưa người đến bệnh viện,nó bây giờ rất hoản.
-Khục....ta không sao còn nhớ những gì ta dạy mau giết hắn..
-Không còn không làm được...nước mắt nó rơi..
Bằng....
Một viên đạn nửa bắn trúng bà.
-Nhanh lên khục...nếu con do dự cả hai sẽ chết con muốn Tiểu Điệp Hi sinh vô bổ hai sau,con không muốn gặp lại em trai sau,mau nhanh....khục...khục...
Nước mắt nó rơi thật nhiều,tim nó như ngàng mũi dao đâm,tay cầm dao nhanh chóg cùng sư phụ di chuyển đến ông ta ,ông bắn nhiều viên đạn nhưng bị sư phụ nó đỡ cho nó ,nó nhanh phóng cây dao thứ mà sư phụ bắt nó học...
-Tại sao phải học thứ vô bổ này,cô gái đứng tay cứ phẩy về trước y như phóng phi tiêu nhưng không có tiêu.
-Ta dạy thì con học đi.
-.....nó im lặng ba rất dịu dang nhưg khi dạy võ bà rất nghiêm khắc.
3tháng sau..
-Đây,khi có ai chỉa súng vào con còn phải để một người làm tấm chắn sao đó phóng đao giết hắn.
-Dạ.
Kết thúc kí ức nó phóng đao,đao tẻ ra làm 5 trúng ngay chân, ngực,đầu hắn ta hắn ta gục xuống đúng lúc sư phụ nó củng gục xuống.
-Sư Phụ người đừng bỏ con....hức..hức
-Ngoan sau này còn phải vui vẻ hạnh phúc ta và Tiểu Điệp trên trời sẽ theo dỏi con ...ba đưa tay máu của mình sờ khuôn mặt của nó lần cuối rồi ra đi.
-TẠI SAU....TẠI SAU...LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY,TỰ DO ĐƯỢC GÌ ...HỨC..HỨC..SƯ PHỤ ,TIỂU ĐIỆP CON KHÔNG CẦN TỰ DO NỬA.....HAI NGƯỜI TỈNH LẠI ĐI...hức
BẰNG.....
Hoàng Chung ông ta vẫn còn gượng dậy bắn nó,ánh mắt nó giờ như qủy dzử rất đáng sợ,vết thương bây giờ không đau băng vết thương lòng,mắt đi người nó iu thương,nó đến đạp tay ông ta nát ra,dùng dao cắt đi hết thịt trên người ông ta,nó bây giờ hơn cả quỷ dzử rất đáng sợ.....
KẾT THÚC QUÁ KHỨ THỨ MÀ NÓ CÓ MUỐN CŨNG KHÔNG XOÁ ĐƯỢC....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.