Xuyên Không Thành Nam Phụ: Đất Diễn Của Nữ Chính Sao Trở Thành Của Tôi Rồi?

Chương 14

Lục Vương Thiên Ninh

06/07/2020

Sau khi tỷ thí, Vu Thuỷ định đuổi Lục Tàn Phong về ma giáo nhưng thấy trời không còn sớm nên mới có ý giữ lại.

Lục Tàn Phong, trời không còn sớm hay ngươi ở lại đi, dù gì cũng mai về ra ngoài tìm chỗ trọ cũng phiền phức nhưng sau khi đổi xong thì mơi phát hiện ra việc gì đó còn phiền phức hơn 'khoan đã nếu mình giữ hắn lại khác gì làm trái quy định sư môn'.

Nếu ta ở lại thì ngủ ở đâu, hay là phòng ngươi sao? Lục Tàn Phong cười nham hiểm nói.

Ngươi mơ sao, cách ta bốn giang phòng có một giang phòng khác, ngươi ngủ ở đó.

Xa vậy sao, gần một chút không được à.

Người có bệnh không, ngủ lại thì người ta kêu ngủ ở đâu thì ngủ đi, không cứ về, ra ngoài mà ngủ Vu Thủy ngạc nhiên với độ vô liêm sỉ của Lục Tàn Phong, có lẽ do y quá coi thường da mặt người này.

Cần chi tức giận như vậy, ngủ ở đó thì ngủ, ta đi đây, ngươi cũng nên ngủ đi nói xong thì mang kiếm đi mất.

'Cái người này sao thành nam chính được vậy chứ, hayyyy Vu Thuỷ thở dài nhìn bóng người đã đi việc cho Lục Tàn Phong ở lại chơi đành chép phạt thôi, ba trăm lần chắc là đủ, thật là, sao ở đâu cũng có môn quy vậy chứ nghĩ xong thì trở về phòng.

Nói cho cùng, Vu Thuỷ cũng bị thương vừa khỏi lại có sức cùng Tàn Phong tỷ thí nên khá là không ổn. Vừa vào phòng thì bỗng nhiên choáng váng một trận, tay vịnh vào bàn từ từ ngồi xuống ghế. Một hồi thì cơn choáng cũng qua, hắn đứng dậy chuẩn bị tẩy rửa. Cởi y phục bước vào thùng nước, nhìn chả có gì đắc biệt nhưng chú ý sau gấy của y thì có hình một con bò cạp không nhỏ cũng không lớn, nằm gần sau gấy.

Dựa lưng, lòng suy nghĩ miên man vài chuyện linh tinh 'mình xuyên vào truyện này đã được hơn một tháng nhưng thay đổi cốt truyện không ít, không chỉ vậy còn thay đổi từ tình địch từ nguyên tác thành bằng hữu à chưa nhưng cũng gần rồi. Từ đầu mình không hề biết vì sao lại xuyên vào đây, nói qua một tháng nhưng cảm nhận cái có vài ngày, thật khiến người khó lòng tiếp thu'.

Ngâm người một lúc thì Vu Thuỷ bước ra, mắc vào bộ trung y rồi đi đến ngồi xung bàn chép phạt. Ánh đèn mờ ảo, Vu Thuỷ tay cầm bút uyển chuyển viết từng chữ lên giấy, chỉ trong năm canh giờ đã chép được hơn hai trăm lần.

Nói một chút, quy định của Toái Phương Thành dù không nhiều như gia quy Cô Tô Lam thì của Ma Đạo Tổ Sư nhưng lại rất dài, một cái có thể đến hơn một ngàn chữ nên Vu Thuỷ đến năm canh giờ mới có thể viết hơn hai trăm lần.



Còn về Lục Tàn Phong, do khá là lo lắng cho người nào đó nên không ngủ được, bật dậy đi đến chỗ người ta nhìn trộm. May là không đúng lúc hắn đang tẩy rửa, chỉ là thấy phòng Vu Thuỷ còn ánh đèn nên mới nhìn xem thử. Lúc này nhìn y đã ngủ gục trên bàn, hắn đẩy cửa vào, nhìn y chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh đành ôm ngang y về giường.

Tên ngốc này, chép phạt cũng phải để thương tích khỏi đã chứ mỉm cười miệng cũng thuận tiện nhằn một tiếng.

Vừa định đặc Vu Thuỷ xuống giường thì phần tóc sau gấy hắn rơi xung lộ ra hình bò cạp, nhìn thấy hình đó Tàn Phong lập tức đen mặt nhưng vẫn nhớ nên đặc Vu Thuỷ xuống giường.

Hắn..., trúng cổ độc của ma giáo ta sao? Từ lúc nào chứ...!? hắn gương mặt từ ngạc nhiên đến khó hiểu.

Ưm... ngay lúc này thì Vu Thuỷ lại vô tình tỉnh dậy.

Mở mắt liền thấy Lục Tàn Phong trước mặt cùng gương mặt khó tả nhìn mình thì liền bật dậy.

Lục Tàn Phong, ngươi không ở phòng mình ngủ đến chỗ ta làm gì?.

Vương Vu Thuỷ, ngươi trả lời cho ta, ngươi trúng cổ độc này từ lúc nào?! hắn nhìn kha khẩn trương hỏi y.

Ta...trúng gì chứ!!?.

Người đừng làm mặt không biết với ta, sau ngươi còn dấu hiệu của cổ độc để lại, ngươi không chối được đâu Lục Tàn Phong nhìn Vu Thuỷ tức giận nói.

Đúng thì ta trúng cổ độc, chuyện này đã kéo dài mười năm rồi, với lại ta trúng độc thì liên quan gì đến ngươi mà ngươi phải tức giận?.



Ta... Ta... Lục Tàn Phong bị hỏi ngược lại khiến lời không ra khỏi miệng được.

Cổ độc này đã đi theo ta khá lâu rồi, cho đến giờ chi có thể trấn áp chứ không thể trị Vu Thuỷ bước xuống giường, khoác y phục nói.

Đây là lý do khiến khi đó ngươi đau đớn đến như vậy sao?!! Lục Tàn Phong cũng đứng dậy dài đến chỗ Vu Thủy nắm chặc hai vai y hỏi.

Đúng, thật ra độc của Thực Sát Thú không gây hại gì chỉ khiến người trúng độc rơi vào mộng cảnh của quá khứ, thứ khiến ta đau đớn lúc đó là cổ độc trên người dừng rồi nhìn vào mắt hắn mỉm nói tiếp đây là độc của ma giáo hèn chi Lục giáo chủ lại nhận ta nhanh vậy.

Ta... Ta..., ta chỉ biết độc này thường dùng cho những kẻ phản bội bổn giáo, ngươi trúng loại độc này là điều không thể!.

Sau khi đại sư huynh chết ta liền trúng, chuyện này dừng ở đây, ngươi về phòng đi noi rồi quay lưng với hắn.

Vu Thuỷ... Lục Tàn Phong gọi tên y có ý muốn nói gì đó.

Về phòng đi.

Được nói xong thì Lục Tàn Phong quay bước ra khỏi phòng.

Vu Thuỷ nhìn theo bóng lưng của hắn, lui vài bước ngồi bịch xuống giường, tay đở tráng Sao mọi chuyện lại thành thế này.

------------------------------------

Tết Nguyên Tiêu vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Thành Nam Phụ: Đất Diễn Của Nữ Chính Sao Trở Thành Của Tôi Rồi?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook