Xuyên Không Thành Nam Phụ: Đất Diễn Của Nữ Chính Sao Trở Thành Của Tôi Rồi?
Chương 15
Lục Vương Thiên Ninh
06/07/2020
Đêm hôm đó cả hai không ai có thể ngủ được, Tàn Phong thì nghĩ đến cổ độc trên người y nghĩ đến không còn hứng ngủ, Vu Thuỷ thì lại không biết nên nói với hắn như thế nào mới phải, cuối cùng hai người đều nhờ thời gian giải thích.
Sáng hôm sau lúc Vu Thuỷ bước ra khỏi gian phòng thì đã không thấy Tàn Phong đâu nữa Tên ngốc đó đi rồi sao? nói xong liền vào thay y phục.
Bước ra khỏi Giang Thất, đi đến phía sau cổ thất nơi cả vườn hoa do tự tại 'Vu Thuỷ' trồng, có lan trắng, mai (đào) trắng, Bách hợp, Cúc trắng,... mẫu đơn và cả Bỉ ngạn trắng.
Nơi này được đặc là Bách Hoa Viên, nơi chỉ có mình Vu Thuỷ mới có thể bước chân vào ngoài... Những con thỏ trắng đã được hắn mang đến nuôi và tiểu Mão.
Cũng là nơi này trong nguyên tác là nơi Lục Tàn Phong đưa Gia Ngọc về sau khi bắt về mà giáo, nói cho cùng trời xanh thật ưu ái Vu Thuỷ. Cùng bị Tàn Phong bắt đi nhưng Vu Thuỷ lại được nhiều người lo lắng, tìm kiếm hơn là Gia Ngọc. Vì trong nguyên tác thì lúc nàng ta bị bắt đi thì cũng là lúc Thực Sát Thú xuất hiện và vô cùng mạnh bạo nên chỉ có mình 'Vu Thuỷ' để ý đến.
Đi một lúc thì ngồi xuống, đưa tay ôm tiểu Mão vào lòng vuốt ve nghĩ đến chuyện nên nói chuyện cổ độc của mình với Lục Tàn Phong để nhờ hắn giúp tìm thuốc giải không.
Một lúc sau Vu Thuỷ cảm thấy có người theo dõi mình liền đứng dậy nhìn xung quanh, lúc không để ý bị ám khí từ sau lưng phóng đến. Tưởng không kịp tránh thì bỗng cả người bị kéo qua một bên, tranh được ám khí nhưng không giữ được thăng bằng đè lên người kia, thì ra là Lục Tàn Phong. Vu Thuỷ ngượn ngùng đứng dậy, sẵn kéo người kia đứng dậy.
Ngươi... Ngươi chưa đi sao? Vu Thuỷ nhìn y hỏi.
Chưa, tại sao ngay cả sơn môn ngươi cũng bị ám hại?! Tàn Phong tiến lại gần y hỏi.
Chuyện này... Vu Thuỷ quay mặt đi định né tránh thì chú ý đến biểu tượng trên ám khí 'không xong, là Lương Gia Ngọc', gấp gáp nói Lục Tàn Phong, hiện tại ngươi đi trước, sắp có người đến có gì tối ta sẽ giải thích, mau đi.
Dù không biết gì nhưng Tàn Phong cũng nghĩ không ổn liền đi, sau khi hắn đi, Vu Thuỷ ngồi lại vị trí cũ ôm tiểu Mão vuốt ve như chưa có việc gì. Lúc sau vài người từ xa chạy đến có Vô Lạc, Trịnh Lĩnh Niên, Trần Diệp, Thường Mộng Du, Lương Gia Ngọc và vài môn sinh khác.
Sư tôn người cùng các sư đệ sư muội đến đây làm gì? Vu Thuỷ đứng dậy giả như không biết gì hỏi.
Thủy nhi, có phải Lục Tàn Phong đã ở đây? Vô Lạc lo lắng hỏi.
Không có nói rồi liết sang Gia Ngọc.
Thật?! Vô Lạc nghi ngờ hỏi.
Thật Vu Thuỷ khẳng định trả lời.
Sau khi mọi người kiểm tra không thấy bóng dáng Lục Tàn Phong đâu thì mới quay đi, ngực Vu Thuỷ lúc này chớt nhói rồi chuyển đến đau đơn tột cùng nhưng cố kìm nén đợi mọi người rời đi.
Mọi người rời khỏi Bách Hoa Viên Vu Thuỷ mới ôm ngực khụy xuống, Lục Tàn Phong lúc mới xuất hiện chạy đến chỗ hắn.
Vu Thuỷ, ngươi không sao chứ?!.
Cổ... Độc... chưa nói hết thì ngất đi.
Lúc Tàn Phong hoảng loạn ôm ngang y trở về Giang Thất, hắn ôm Vu Thuỷ đi qua kết giới vào đến phòng của y. Đặc lên giường, nhìn gương mặt nhẫn đau đớn của Vu Thuỷ, Lục Tàn Phong càng trở nên hoảng loạn hơn.
Một lúc sau Vu Thuỷ kẽ mở mắt, gương mặt vẫn nhẫn đau đớn nói Ta... Ta... Cổ độc phát tác... Ngươi đến thư phòng... Trên bàn có một chiếc...hộp... Lấy đến đây....
Nghe Vu Thuỷ nói liền chạy đến thư phòng, đi đến bàn cầm chiếc hộp trở lại phòng của y. Còn Vu Thuỷ lúc thấy Lục Tàn Phong bước ra khỏi phòng liền ngồi dậy, điều hòa linh lực vào nội đan áp chế cổ độc, linh lực tụ lại nội đan liền áp chế được cổ độc khiến hắn nôn ra một ngụm máu đen.
Ngươi, ngươi không sao chứ?! Tàn Phong bước vào nhìn thấy y nôn ra máu liền chạy đến.
Không sao, đưa chiếc hộp đây.
Nghe Vu Thuỷ nói liền đưa chiếc hộp cho hắn, mở hộp ra bên trong có vài viên thuốc màu đỏ, hắn lấy một viên bỏ vào miệng lập tức sắc mặt trở nên có sắc hồng trông sự ngạc nhiên của Tàn Phong.
Ngươi đã tìm được cách ức chế cổ độc?!.
Hiện tại là vậy, chỉ là ức chế một thời gian, sau này cổ độc thấm vào sâu hơn thì ta không biết Vu Thuỷ đóng chiếc hộp lại, để kế gối rồi nói.
Tại sao không nói với ta ngay từ đầu?! Tàn Phong nhìn Vu Thuỷ nói lớn.
Nói với ngươi, vậy ta phải dùng tư cách gì, bằng hữu hay kẻ địch, ngươi nghĩ ta phải mở miệng như thế nào?!!! Vu Thuỷ đứng dậy nhìn vào mắt hắn mỉm cười nói.
Ta.... Tàn Phong cất lời nhưng lại không nói được gì quay mặt đi, hắn không thể nhìn vào gương mặt Vu Thuỷ để nói bất cứ thứ gì cả.
Ta hiện tại cho ngươi biết, nhưng tư cách của ta là muốn nhờ vả ngươi lời nói Vu Thủy nói ra khiến hắn ngạc nhiên vô cùng.
Nhờ vả, ý ngươi là....?.
Ta muốn nhờ ngươi giúp ta tìm cách giải độc.
Sáng hôm sau lúc Vu Thuỷ bước ra khỏi gian phòng thì đã không thấy Tàn Phong đâu nữa Tên ngốc đó đi rồi sao? nói xong liền vào thay y phục.
Bước ra khỏi Giang Thất, đi đến phía sau cổ thất nơi cả vườn hoa do tự tại 'Vu Thuỷ' trồng, có lan trắng, mai (đào) trắng, Bách hợp, Cúc trắng,... mẫu đơn và cả Bỉ ngạn trắng.
Nơi này được đặc là Bách Hoa Viên, nơi chỉ có mình Vu Thuỷ mới có thể bước chân vào ngoài... Những con thỏ trắng đã được hắn mang đến nuôi và tiểu Mão.
Cũng là nơi này trong nguyên tác là nơi Lục Tàn Phong đưa Gia Ngọc về sau khi bắt về mà giáo, nói cho cùng trời xanh thật ưu ái Vu Thuỷ. Cùng bị Tàn Phong bắt đi nhưng Vu Thuỷ lại được nhiều người lo lắng, tìm kiếm hơn là Gia Ngọc. Vì trong nguyên tác thì lúc nàng ta bị bắt đi thì cũng là lúc Thực Sát Thú xuất hiện và vô cùng mạnh bạo nên chỉ có mình 'Vu Thuỷ' để ý đến.
Đi một lúc thì ngồi xuống, đưa tay ôm tiểu Mão vào lòng vuốt ve nghĩ đến chuyện nên nói chuyện cổ độc của mình với Lục Tàn Phong để nhờ hắn giúp tìm thuốc giải không.
Một lúc sau Vu Thuỷ cảm thấy có người theo dõi mình liền đứng dậy nhìn xung quanh, lúc không để ý bị ám khí từ sau lưng phóng đến. Tưởng không kịp tránh thì bỗng cả người bị kéo qua một bên, tranh được ám khí nhưng không giữ được thăng bằng đè lên người kia, thì ra là Lục Tàn Phong. Vu Thuỷ ngượn ngùng đứng dậy, sẵn kéo người kia đứng dậy.
Ngươi... Ngươi chưa đi sao? Vu Thuỷ nhìn y hỏi.
Chưa, tại sao ngay cả sơn môn ngươi cũng bị ám hại?! Tàn Phong tiến lại gần y hỏi.
Chuyện này... Vu Thuỷ quay mặt đi định né tránh thì chú ý đến biểu tượng trên ám khí 'không xong, là Lương Gia Ngọc', gấp gáp nói Lục Tàn Phong, hiện tại ngươi đi trước, sắp có người đến có gì tối ta sẽ giải thích, mau đi.
Dù không biết gì nhưng Tàn Phong cũng nghĩ không ổn liền đi, sau khi hắn đi, Vu Thuỷ ngồi lại vị trí cũ ôm tiểu Mão vuốt ve như chưa có việc gì. Lúc sau vài người từ xa chạy đến có Vô Lạc, Trịnh Lĩnh Niên, Trần Diệp, Thường Mộng Du, Lương Gia Ngọc và vài môn sinh khác.
Sư tôn người cùng các sư đệ sư muội đến đây làm gì? Vu Thuỷ đứng dậy giả như không biết gì hỏi.
Thủy nhi, có phải Lục Tàn Phong đã ở đây? Vô Lạc lo lắng hỏi.
Không có nói rồi liết sang Gia Ngọc.
Thật?! Vô Lạc nghi ngờ hỏi.
Thật Vu Thuỷ khẳng định trả lời.
Sau khi mọi người kiểm tra không thấy bóng dáng Lục Tàn Phong đâu thì mới quay đi, ngực Vu Thuỷ lúc này chớt nhói rồi chuyển đến đau đơn tột cùng nhưng cố kìm nén đợi mọi người rời đi.
Mọi người rời khỏi Bách Hoa Viên Vu Thuỷ mới ôm ngực khụy xuống, Lục Tàn Phong lúc mới xuất hiện chạy đến chỗ hắn.
Vu Thuỷ, ngươi không sao chứ?!.
Cổ... Độc... chưa nói hết thì ngất đi.
Lúc Tàn Phong hoảng loạn ôm ngang y trở về Giang Thất, hắn ôm Vu Thuỷ đi qua kết giới vào đến phòng của y. Đặc lên giường, nhìn gương mặt nhẫn đau đớn của Vu Thuỷ, Lục Tàn Phong càng trở nên hoảng loạn hơn.
Một lúc sau Vu Thuỷ kẽ mở mắt, gương mặt vẫn nhẫn đau đớn nói Ta... Ta... Cổ độc phát tác... Ngươi đến thư phòng... Trên bàn có một chiếc...hộp... Lấy đến đây....
Nghe Vu Thuỷ nói liền chạy đến thư phòng, đi đến bàn cầm chiếc hộp trở lại phòng của y. Còn Vu Thuỷ lúc thấy Lục Tàn Phong bước ra khỏi phòng liền ngồi dậy, điều hòa linh lực vào nội đan áp chế cổ độc, linh lực tụ lại nội đan liền áp chế được cổ độc khiến hắn nôn ra một ngụm máu đen.
Ngươi, ngươi không sao chứ?! Tàn Phong bước vào nhìn thấy y nôn ra máu liền chạy đến.
Không sao, đưa chiếc hộp đây.
Nghe Vu Thuỷ nói liền đưa chiếc hộp cho hắn, mở hộp ra bên trong có vài viên thuốc màu đỏ, hắn lấy một viên bỏ vào miệng lập tức sắc mặt trở nên có sắc hồng trông sự ngạc nhiên của Tàn Phong.
Ngươi đã tìm được cách ức chế cổ độc?!.
Hiện tại là vậy, chỉ là ức chế một thời gian, sau này cổ độc thấm vào sâu hơn thì ta không biết Vu Thuỷ đóng chiếc hộp lại, để kế gối rồi nói.
Tại sao không nói với ta ngay từ đầu?! Tàn Phong nhìn Vu Thuỷ nói lớn.
Nói với ngươi, vậy ta phải dùng tư cách gì, bằng hữu hay kẻ địch, ngươi nghĩ ta phải mở miệng như thế nào?!!! Vu Thuỷ đứng dậy nhìn vào mắt hắn mỉm cười nói.
Ta.... Tàn Phong cất lời nhưng lại không nói được gì quay mặt đi, hắn không thể nhìn vào gương mặt Vu Thuỷ để nói bất cứ thứ gì cả.
Ta hiện tại cho ngươi biết, nhưng tư cách của ta là muốn nhờ vả ngươi lời nói Vu Thủy nói ra khiến hắn ngạc nhiên vô cùng.
Nhờ vả, ý ngươi là....?.
Ta muốn nhờ ngươi giúp ta tìm cách giải độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.