Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế
Chương 42
Shin Sinnie
05/10/2024
Vừa mở ra thì có rất nhiều quả màu trắng theo mô tả mà Lưu Chấn đã đưa ra, lăn lông lốc ra ngoài . Lưu Chấn mỉm cười lẩm bẩm:
"Quả nhiên!"
Hoàng thượng ngồi bên cạnh lập tức hỏi:
"Sao thế?"
Lưu Chấn ngước lên nhìn hoàng thượng đáp và đồng thời cũng nói thật to cho mọi người cùng nghe:
"Lão gia! Nguồn gốc căn bệnh chính là từ loại quả này gây ra!"
Nghe Lưu Chấn nói xong, tất cả mọi người đồng loạt rì rầm to nhỏ. Lưu Chấn lại nói tiếp:
"Đây là một loại quả dại mà con người không thể ăn, bởi nó chứa một lượng nhỏ độc tố. Khi ăn nó vào, người có sức khỏe tốt thì bị nhẹ chỉ nổi mẫn đỏ, còn nếu sức khỏe yếu thì nặng hơn chút khi nổi mẫn đỏ sẽ rất ngứa, còn nếu gặp tình huống nặng hơn nữa thì sẽ là tình huống xấu nhất ạ !"
Dân làng bàng hoàng khi nghe Lưu Chấn giải thích. Khuôn mặt ai nấy đều hiện lên sự hoang mang, sợ hãi. Lưu Chấn cười dịu dàng nói :
"Nhưng cách chữa trị cũng rất đơn giản, chỉ cần cho người bệnh ăn một lúc nhân sâm nhỏ là sẽ bình phục ngay ạ!"
Cách chữa trị mà Lưu Chấn nhắc đến khiến dân làng lại một lần nữa xôn xao:
"Nhân sâm? Chúng ta làm gì có tiền để mua thứ quý hiếm đó!"
"Đúng vậy, phải làm sao bây giờ đây?"
Tiểu Ninh tử lập tức lên tiếng trấn an:
"Mọi người yên tâm! Thần y đã bảo rằng sẽ chữa trị không cần tiền rồi mà!"
Nghe xong ánh mắt họ lại sáng lên, rì rầm một lát rồi im phăng phắc, Lưu Chấn mỉm cười khi thấy tình hình khá hơn rất nhiều, cậu ta hỏi :
"Nhưng cho ta hỏi, tên đại phu kia bình thường sẽ chữa trị cho các ngươi như
thế nào?"
Một cậu trai trong đám đông nhanh nhẹn trả lời:
"Thưa thần y! Tô đại phu sẽ cho chúng ta uống một loại nước gì đó, sau đó sẽ cho chúng ta ăn cái loại quả đó. Thuốc của Tô đại phu chỉ kéo dài trong một ngày, sau đó bệnh sẽ lại tái phát!"
Lưu Chấn luôn giữ nét cười trên môi, gật gật đầu, còn hai tay của cậu ta lúc đó đã lục tung cái túi vải của tên đại phu họ Tô kia, cậu ta lôi ra được một khúc nhân sâm bé bằng ngón tay út trong cái túi vải đó.
Tên Tố đại phu bên kia thấy vậy thì lại tiếp tục la ó om xòm:
"Nhân sâm của ta! Không được! Trả lại cho ta! Thả ta ra!!!!"
Mặc kệ hắn gào thét, Lưu Chấn giải thích thêm:
"Hắn đã nấu một ít nước nhân sâm cho mọi người, nước được nấu từ nhân sâm cũng có thể trị khỏi căn bệnh này! Thuốc của tên đại phu kia chỉ kéo dài được một ngày là vì sau khi cho mọi người uống thuốc giải, hắn lại cho mọi người ăn quả có độc, quả này độc tố yếu nên chỉ ăn một quả thì sau một ngày, độc tố lại phát tác mà không thể dứt!"
Khi nghe xong, dân làng một lần nữa quay phắt đầu lại, ánh mắt chất chứa sự uất hận vô cùng tận nhìn đăm đăm tên Tô đại phu.
Còn tôi, thì đang dùng tay bôi tro trét trấu lên mặt tên đại phu đó, làm cho hắn không thốt nổi một tiếng nào trong sự nhục nhã. Đầu tên đó cũng bị tôi kí đến độ u lên một cục..
Tử Sâm sau đó nấu nước nhân sâm và chia thuốc đều cho tất cả mọi người, chỉ sau 1 tiếng ngắn ngủi, mọi người đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt tươi tắn, ánh mắt rạng rỡ, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dữ dội.
Bên kia, tôi cùng Tiểu Ninh tử và Tử Sâm ngồi đối diện với tên Tô đại phu kia ..
Giờ đây, trên đầu hắn có tới ba, bốn cục u lớn sưng vù, mặt mũi hắn bị chúng tôi bôi đen như đít nồi, còn bị Tiểu Ninh tử bắt kiến lửa bỏ lên người, khiến hắn vừa đau vừa ngứa. Sau 7749 hình thức tra hỏi, cuối cùng, Tô đại phu cũng chịu khuất phục, khai ra mọi chuyện.
Hắn ta rất thích đánh bạc và cũng rất hay đi đánh bạc, mỗi khi hắn trắng tay ra về thì hắn sẽ quay trở về cái làng này để giở trò với người dân nhằm kiếm chút đỉnh. Nhưng hắn liên tục trắng tay, sau vài lần bị hắn bòn rút thì người dân nơi đây đã hoàn toàn bị hắn lừa sạch của cải..
Nghe xong, tôi cùng Tiểu Ninh tử và Tử Sâm bắt thêm vài con kiến lửa bỏ lên người hắn.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, đêm khuya đã bao trùm cả ngôi làng nhỏ. Khung cảnh bình yên vốn có đã trở lại, mọi người trong làng sau khi trút bỏ được gánh nặng bệnh dịch thì đã có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ đây ai nấy trông rạng rỡ hơn có sức sống hơn rất nhiều.
Họ nài nỉ chúng tôi ở lại, dù cho trước đó chúng tôi cũng đã có ý định ở lại nơi đây một đêm. Trưởng làng và người dân đã chuẩn bị một gian nhà trống cho năm người chúng tôi nghỉ ngơi đêm nay..
Người dân nơi đây không ngừng cảm ơn và xin lỗi chúng tôi. Họ cảm kích vì đã giúp họ chữa trị, nhưng cũng xin lỗi chúng tôi vì không có cái gì để biếu tặng bầy tỏ tấm lòng, cũng bởi trước đó, họ bị căn bệnh mẫn đỏ bủa vây nên không còn tâm trạng để lo việc khác. Họ muốn chúng tôi ở lại, hẹn ngày mai
sẽ ra biển đánh bắt và đãi chúng tôi một bữa thật thịnh soạn, trước khi ân nhân của mình rời đi.
Sau đó tôi và Tiểu Ninh tử lấy mớ lương khô và trái cây được biểu khi sáng ra bắt đầu phân chia cho mỗi nhà một ít ăn lót dạ ..
"Quả nhiên!"
Hoàng thượng ngồi bên cạnh lập tức hỏi:
"Sao thế?"
Lưu Chấn ngước lên nhìn hoàng thượng đáp và đồng thời cũng nói thật to cho mọi người cùng nghe:
"Lão gia! Nguồn gốc căn bệnh chính là từ loại quả này gây ra!"
Nghe Lưu Chấn nói xong, tất cả mọi người đồng loạt rì rầm to nhỏ. Lưu Chấn lại nói tiếp:
"Đây là một loại quả dại mà con người không thể ăn, bởi nó chứa một lượng nhỏ độc tố. Khi ăn nó vào, người có sức khỏe tốt thì bị nhẹ chỉ nổi mẫn đỏ, còn nếu sức khỏe yếu thì nặng hơn chút khi nổi mẫn đỏ sẽ rất ngứa, còn nếu gặp tình huống nặng hơn nữa thì sẽ là tình huống xấu nhất ạ !"
Dân làng bàng hoàng khi nghe Lưu Chấn giải thích. Khuôn mặt ai nấy đều hiện lên sự hoang mang, sợ hãi. Lưu Chấn cười dịu dàng nói :
"Nhưng cách chữa trị cũng rất đơn giản, chỉ cần cho người bệnh ăn một lúc nhân sâm nhỏ là sẽ bình phục ngay ạ!"
Cách chữa trị mà Lưu Chấn nhắc đến khiến dân làng lại một lần nữa xôn xao:
"Nhân sâm? Chúng ta làm gì có tiền để mua thứ quý hiếm đó!"
"Đúng vậy, phải làm sao bây giờ đây?"
Tiểu Ninh tử lập tức lên tiếng trấn an:
"Mọi người yên tâm! Thần y đã bảo rằng sẽ chữa trị không cần tiền rồi mà!"
Nghe xong ánh mắt họ lại sáng lên, rì rầm một lát rồi im phăng phắc, Lưu Chấn mỉm cười khi thấy tình hình khá hơn rất nhiều, cậu ta hỏi :
"Nhưng cho ta hỏi, tên đại phu kia bình thường sẽ chữa trị cho các ngươi như
thế nào?"
Một cậu trai trong đám đông nhanh nhẹn trả lời:
"Thưa thần y! Tô đại phu sẽ cho chúng ta uống một loại nước gì đó, sau đó sẽ cho chúng ta ăn cái loại quả đó. Thuốc của Tô đại phu chỉ kéo dài trong một ngày, sau đó bệnh sẽ lại tái phát!"
Lưu Chấn luôn giữ nét cười trên môi, gật gật đầu, còn hai tay của cậu ta lúc đó đã lục tung cái túi vải của tên đại phu họ Tô kia, cậu ta lôi ra được một khúc nhân sâm bé bằng ngón tay út trong cái túi vải đó.
Tên Tố đại phu bên kia thấy vậy thì lại tiếp tục la ó om xòm:
"Nhân sâm của ta! Không được! Trả lại cho ta! Thả ta ra!!!!"
Mặc kệ hắn gào thét, Lưu Chấn giải thích thêm:
"Hắn đã nấu một ít nước nhân sâm cho mọi người, nước được nấu từ nhân sâm cũng có thể trị khỏi căn bệnh này! Thuốc của tên đại phu kia chỉ kéo dài được một ngày là vì sau khi cho mọi người uống thuốc giải, hắn lại cho mọi người ăn quả có độc, quả này độc tố yếu nên chỉ ăn một quả thì sau một ngày, độc tố lại phát tác mà không thể dứt!"
Khi nghe xong, dân làng một lần nữa quay phắt đầu lại, ánh mắt chất chứa sự uất hận vô cùng tận nhìn đăm đăm tên Tô đại phu.
Còn tôi, thì đang dùng tay bôi tro trét trấu lên mặt tên đại phu đó, làm cho hắn không thốt nổi một tiếng nào trong sự nhục nhã. Đầu tên đó cũng bị tôi kí đến độ u lên một cục..
Tử Sâm sau đó nấu nước nhân sâm và chia thuốc đều cho tất cả mọi người, chỉ sau 1 tiếng ngắn ngủi, mọi người đã bình phục hoàn toàn, sắc mặt tươi tắn, ánh mắt rạng rỡ, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dữ dội.
Bên kia, tôi cùng Tiểu Ninh tử và Tử Sâm ngồi đối diện với tên Tô đại phu kia ..
Giờ đây, trên đầu hắn có tới ba, bốn cục u lớn sưng vù, mặt mũi hắn bị chúng tôi bôi đen như đít nồi, còn bị Tiểu Ninh tử bắt kiến lửa bỏ lên người, khiến hắn vừa đau vừa ngứa. Sau 7749 hình thức tra hỏi, cuối cùng, Tô đại phu cũng chịu khuất phục, khai ra mọi chuyện.
Hắn ta rất thích đánh bạc và cũng rất hay đi đánh bạc, mỗi khi hắn trắng tay ra về thì hắn sẽ quay trở về cái làng này để giở trò với người dân nhằm kiếm chút đỉnh. Nhưng hắn liên tục trắng tay, sau vài lần bị hắn bòn rút thì người dân nơi đây đã hoàn toàn bị hắn lừa sạch của cải..
Nghe xong, tôi cùng Tiểu Ninh tử và Tử Sâm bắt thêm vài con kiến lửa bỏ lên người hắn.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, đêm khuya đã bao trùm cả ngôi làng nhỏ. Khung cảnh bình yên vốn có đã trở lại, mọi người trong làng sau khi trút bỏ được gánh nặng bệnh dịch thì đã có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ đây ai nấy trông rạng rỡ hơn có sức sống hơn rất nhiều.
Họ nài nỉ chúng tôi ở lại, dù cho trước đó chúng tôi cũng đã có ý định ở lại nơi đây một đêm. Trưởng làng và người dân đã chuẩn bị một gian nhà trống cho năm người chúng tôi nghỉ ngơi đêm nay..
Người dân nơi đây không ngừng cảm ơn và xin lỗi chúng tôi. Họ cảm kích vì đã giúp họ chữa trị, nhưng cũng xin lỗi chúng tôi vì không có cái gì để biếu tặng bầy tỏ tấm lòng, cũng bởi trước đó, họ bị căn bệnh mẫn đỏ bủa vây nên không còn tâm trạng để lo việc khác. Họ muốn chúng tôi ở lại, hẹn ngày mai
sẽ ra biển đánh bắt và đãi chúng tôi một bữa thật thịnh soạn, trước khi ân nhân của mình rời đi.
Sau đó tôi và Tiểu Ninh tử lấy mớ lương khô và trái cây được biểu khi sáng ra bắt đầu phân chia cho mỗi nhà một ít ăn lót dạ ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.