Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế
Chương 43
Shin Sinnie
05/10/2024
Trong căn phòng riêng được mọi người chuẩn bị cho chúng tôi .
Căn phòng rất đơn giản chỉ toàn gỗ là gỗ, bốn góc có bốn cây đèn đang được thắp sáng, chúng tôi ngồi thành một vòng tròn ở chính giữa căn phòng, ăn lương khô và trái cây được được biểu khi sáng, đem phân chia cho bà con thì cũng chừa lại được một ít, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả với nhau.
Tiểu Ninh tử, xuất phát từ sự tò mò nên đã hỏi Lưu Chấn rằng:
"Như thế nào mà ngươi vừa nhìn đã biết được bệnh gì vậy?"
Lưu Chấn nghe câu hỏi xong liền hất cái mặt lên trời, tỏ ra kiêu ngạo mà đáp:
"Ha ha, vì ta là thần y mà!"
Tử Sâm cắn một miếng táo kêu rắc rắc lên tiếng:
"Khi ngươi ngủ say ta sẽ ném ngươi ra khỏi căn phòng này !"
Tôi cũng không ngần ngại giơ tay lên:
"Ta sẽ cùng ngươi tống tên thái y đó ra khỏi đây ! Tử Sâm à!"
Trước sự nhiệt tình của chúng tôi, Hoàng Thượng mới thoải mái hỏi lại câu hỏi của Tử Sâm:
" Làm thế nào ngươi nhận ra được khi chỉ vừa liếc mắt?"
Lưu Chấn giờ mới nghiêm túc mà đáp lời hoàng thượng:
"Dạ thưa lão gia! Bởi vì ta đã từng gặp qua trường hợp thế này rồi ạ!"
Tôi cắn miếng bánh rồi hỏi:
"Khi nào vậy?"
Lưu Chấn nhìn Hoàng Thượng nói tiếp:
"Lão gia! Người có nhớ bệnh cúm ở Dã Châu không?"
Nhận được cái gật đầu từ Hoàng Thượng, cậu ta tiếp tục kể:
"Nghe lệnh Hoàng Thượng tới Dã Châu trị bệnh cúm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, trong lúc hồi cung thì ta đã bị lạc đường, cứ vậy đi vào rừng sâu, khu rừng đó vô cùng khó đi, ta đã bị lạc trong rừng rất lâu, sau đó vì đói quá nên ta đã ăn bừa phải loại quả có độc đó, bởi hình dáng và cả mùi hương của loại quả đó rất tuyệt vời hương vị cũng rất ngon, ta đang đói nên đã ăn liên tục hơn trăm quả, đến khi say sẫm mặt mày thì mới nhận ra trên người đang bắt đầu nổi mẫn đỏ, cuối cùng là cũng không biết vì sao khi đó ta lại lôi nhân sâm i mang trong túi ra nhai, trong cái rủi có cái may ta vẫn còn sống nhăng răng
đây, ấn tượng của loại quả này đối với ta khá là đặc biệt nên ta mới nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy "
Tôi cùng tiểu Ninh tử và Tử Sâm, sau khi nghe xong câu chuyện của Lưu Chấn thì không nhịn được mà cười ầm lên:
"Hahaha, thần y cái rắm!"
"Hahaha, quả nhiên phải nếm trải đau thương mới nhớ suốt đời!"
"Chắc chắn đó là nghiệp báo của ngươi, hahahah!"
Sau khi trò chuyện vui vẻ, một cảm giác mệt mỏi tràn về khiến chúng tôi bắt đầu buồn ngủ.
Trong phòng chỉ có một tấm đệm lớn và ba cái chăn. Mọi người tự giác nhường một cái chăn riêng cho Hoàng Thượng. Tử Sâm và Lưu Chấn quyết định dùng chung một cái chăn, trong khi đó tôi và Tiểu Ninh tử cũng dùng chung một cái khác.
Tôi cũng chả hiểu sao bọn họ cũng tự khắc chừa một khoảng trống bên cạnh Hoàng Thượng cho tôi. Dù sao thì đó cũng là điều tôi muốn, tôi liền chen vào chỗ trống đó, nằm giữa ba người bọn họ và Hoàng Thượng.
Bởi vì gần biển nên không khí có phần lạnh hơn, nằm gần nhau sẽ ấm hơn. Khi có tôi làm lá chắn ở chính giữa rồi thì ba tên tiểu tử kia mới từng chút từng chút một nhích lại gần bên nhau.
Lúc này, ước chừng khoảng hai giờ sáng, nhưng tôi không thể nào chợp mắt. Thứ nhất, tôi lạ chỗ, thứ hai, không được ôm và hít mùi hương quen thuộc. Tôi nhằm chặt mắt cố để mình chìm vào giấc ngủ nhưng càng cố thì càng khó chịu hơn.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi mở mắt ra, xoay nhẹ đầu liếc nhìn Hoàng Thượng đang nằm bên cạnh, hơi thở đều đều của hắn cho thấy có vẻ như hắn đã ngủ say.
Tôi thận trọng đưa tay xuống dưới, lần mò tìm bàn tay của hắn, đoán chừng hắn sẽ để tay ở bụng khi ngủ, tôi cẩn thận hành động nhích người xuống một chút và chính xác chạm được vào bàn tay mát lạnh của ai kia.
Tôi chỉ vừa chạm vào tay hắn thì bên tai đã vang lên một giọng nói vô cùng nhỏ còn hết sức dịu dàng:
"Ngươi làm sao?"
Giọng nói đó hơi thở đó không phải của hoàng thượng thì đời này tôi sẽ mãi ở bên cạnh hắn, còn nếu thật sự không phải là hắn thì chắc chắn không thể là ai khác...
Tôi thấy hắn cũng chưa ngủ thì mạnh dạn dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lành lạnh của hắn, mười ngón tay của tôi và hắn đan xen vào nhau, tôi đem tay hắn đặt lên bụng của mình thoả mãn mỉm cười nhắm mắt lại mà không đáp lời hắn..
Hoàng Thượng hắn nghiêng người nhích lại gần tôi, trán của hắn chạm vào đầu của tôi, hơi thở ấm nóng từ hắn liên tục phả vào tai tôi, khoé môi tôi lại càng cong hơn, tôi kìm giọng thủ thỉ:
" Lão gia mau ngủ đi ! "
Hắn nghe xong thì một lát sau mới chịu lật người nằm ngay ngắn lại, hắn dùng cánh tay còn lại không được tôi nắm đưa lên che đi nữa khuôn mặt, khoé môi của hắn cong lên thật cao, hai tai cũng ửng đỏ lên trong đêm tối.
Căn phòng rất đơn giản chỉ toàn gỗ là gỗ, bốn góc có bốn cây đèn đang được thắp sáng, chúng tôi ngồi thành một vòng tròn ở chính giữa căn phòng, ăn lương khô và trái cây được được biểu khi sáng, đem phân chia cho bà con thì cũng chừa lại được một ít, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả với nhau.
Tiểu Ninh tử, xuất phát từ sự tò mò nên đã hỏi Lưu Chấn rằng:
"Như thế nào mà ngươi vừa nhìn đã biết được bệnh gì vậy?"
Lưu Chấn nghe câu hỏi xong liền hất cái mặt lên trời, tỏ ra kiêu ngạo mà đáp:
"Ha ha, vì ta là thần y mà!"
Tử Sâm cắn một miếng táo kêu rắc rắc lên tiếng:
"Khi ngươi ngủ say ta sẽ ném ngươi ra khỏi căn phòng này !"
Tôi cũng không ngần ngại giơ tay lên:
"Ta sẽ cùng ngươi tống tên thái y đó ra khỏi đây ! Tử Sâm à!"
Trước sự nhiệt tình của chúng tôi, Hoàng Thượng mới thoải mái hỏi lại câu hỏi của Tử Sâm:
" Làm thế nào ngươi nhận ra được khi chỉ vừa liếc mắt?"
Lưu Chấn giờ mới nghiêm túc mà đáp lời hoàng thượng:
"Dạ thưa lão gia! Bởi vì ta đã từng gặp qua trường hợp thế này rồi ạ!"
Tôi cắn miếng bánh rồi hỏi:
"Khi nào vậy?"
Lưu Chấn nhìn Hoàng Thượng nói tiếp:
"Lão gia! Người có nhớ bệnh cúm ở Dã Châu không?"
Nhận được cái gật đầu từ Hoàng Thượng, cậu ta tiếp tục kể:
"Nghe lệnh Hoàng Thượng tới Dã Châu trị bệnh cúm, sau khi mọi chuyện xong xuôi, trong lúc hồi cung thì ta đã bị lạc đường, cứ vậy đi vào rừng sâu, khu rừng đó vô cùng khó đi, ta đã bị lạc trong rừng rất lâu, sau đó vì đói quá nên ta đã ăn bừa phải loại quả có độc đó, bởi hình dáng và cả mùi hương của loại quả đó rất tuyệt vời hương vị cũng rất ngon, ta đang đói nên đã ăn liên tục hơn trăm quả, đến khi say sẫm mặt mày thì mới nhận ra trên người đang bắt đầu nổi mẫn đỏ, cuối cùng là cũng không biết vì sao khi đó ta lại lôi nhân sâm i mang trong túi ra nhai, trong cái rủi có cái may ta vẫn còn sống nhăng răng
đây, ấn tượng của loại quả này đối với ta khá là đặc biệt nên ta mới nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy "
Tôi cùng tiểu Ninh tử và Tử Sâm, sau khi nghe xong câu chuyện của Lưu Chấn thì không nhịn được mà cười ầm lên:
"Hahaha, thần y cái rắm!"
"Hahaha, quả nhiên phải nếm trải đau thương mới nhớ suốt đời!"
"Chắc chắn đó là nghiệp báo của ngươi, hahahah!"
Sau khi trò chuyện vui vẻ, một cảm giác mệt mỏi tràn về khiến chúng tôi bắt đầu buồn ngủ.
Trong phòng chỉ có một tấm đệm lớn và ba cái chăn. Mọi người tự giác nhường một cái chăn riêng cho Hoàng Thượng. Tử Sâm và Lưu Chấn quyết định dùng chung một cái chăn, trong khi đó tôi và Tiểu Ninh tử cũng dùng chung một cái khác.
Tôi cũng chả hiểu sao bọn họ cũng tự khắc chừa một khoảng trống bên cạnh Hoàng Thượng cho tôi. Dù sao thì đó cũng là điều tôi muốn, tôi liền chen vào chỗ trống đó, nằm giữa ba người bọn họ và Hoàng Thượng.
Bởi vì gần biển nên không khí có phần lạnh hơn, nằm gần nhau sẽ ấm hơn. Khi có tôi làm lá chắn ở chính giữa rồi thì ba tên tiểu tử kia mới từng chút từng chút một nhích lại gần bên nhau.
Lúc này, ước chừng khoảng hai giờ sáng, nhưng tôi không thể nào chợp mắt. Thứ nhất, tôi lạ chỗ, thứ hai, không được ôm và hít mùi hương quen thuộc. Tôi nhằm chặt mắt cố để mình chìm vào giấc ngủ nhưng càng cố thì càng khó chịu hơn.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi mở mắt ra, xoay nhẹ đầu liếc nhìn Hoàng Thượng đang nằm bên cạnh, hơi thở đều đều của hắn cho thấy có vẻ như hắn đã ngủ say.
Tôi thận trọng đưa tay xuống dưới, lần mò tìm bàn tay của hắn, đoán chừng hắn sẽ để tay ở bụng khi ngủ, tôi cẩn thận hành động nhích người xuống một chút và chính xác chạm được vào bàn tay mát lạnh của ai kia.
Tôi chỉ vừa chạm vào tay hắn thì bên tai đã vang lên một giọng nói vô cùng nhỏ còn hết sức dịu dàng:
"Ngươi làm sao?"
Giọng nói đó hơi thở đó không phải của hoàng thượng thì đời này tôi sẽ mãi ở bên cạnh hắn, còn nếu thật sự không phải là hắn thì chắc chắn không thể là ai khác...
Tôi thấy hắn cũng chưa ngủ thì mạnh dạn dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay to lành lạnh của hắn, mười ngón tay của tôi và hắn đan xen vào nhau, tôi đem tay hắn đặt lên bụng của mình thoả mãn mỉm cười nhắm mắt lại mà không đáp lời hắn..
Hoàng Thượng hắn nghiêng người nhích lại gần tôi, trán của hắn chạm vào đầu của tôi, hơi thở ấm nóng từ hắn liên tục phả vào tai tôi, khoé môi tôi lại càng cong hơn, tôi kìm giọng thủ thỉ:
" Lão gia mau ngủ đi ! "
Hắn nghe xong thì một lát sau mới chịu lật người nằm ngay ngắn lại, hắn dùng cánh tay còn lại không được tôi nắm đưa lên che đi nữa khuôn mặt, khoé môi của hắn cong lên thật cao, hai tai cũng ửng đỏ lên trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.