Xuyên Không Trở Thành Vương Phi
Chương 26: Mất ký ức về nàng
Tình yêu ngọt ngào
07/01/2020
Hạ Băng Liên nói xong chạy đi - vẻ mặt của nàng
vẻ lạnh lùng , rời đi trong tuyệt vọng , ánh mắt ước mí đau lòng , chỉ
mong lấy được linh thảo
Còn Mặc Phong vũ đứng đó nhìn nàng , ánh mắt vô cùng thích thú , nghĩ rằng” Nữ nhân này ta muốn là chắc rồi , nhưng có đều bây giờ chưa tới thời cơ , có được nàng ta “
Hạ Băng Liên bước đi vội vã đi về phía trước
Sau khi đi tới nơi nàng thấy mọi cây linh thảo đang gần mình không xa , nàng bước vội tới đó , nhưng đi gần tới một trận gió cuốn quanh như vòi rồng , đang tiến tới nàng . Hạ Băng Liên không cẩn thận bị gió cuốn dật ngược ra sao , mấy lần nàng bị gió cuốn , nhưng nàng không từ bỏ , vẫn tiếp tục đi lên , sau một hồi lâu , cuối cùng gió cũng vòi rồng đã lấn xuống , nàng từ từ bước đi lên , lại thêm một lần nữa , nhưng lần này nàng không bị sao nữa , mà thuận lợi tới chỗ đó
Nhưng mà ông trời cứ chớ trêu , khi nàng dơ tay lấy nó thì một nam nhân xuất hiện , lấy trước nàng , nàng nhìn nam nhân đó , một người đeo mặt nạ ,nữa khuôn mặt đang nhìn nàng rồi nói
- Nàng muốn cây linh thảo này , thì phải đáp ứng với ta một điều kiện ,thì cho nàng chịu không - ánh mắt nam nhân nhìn nàng cũng đầy trìu mến ngồi xuống trước mặt nàng
- Sao ta phải đáp ứng ngươi chứ ! - ánh mắt Hạ Băng Liên lạnh lùng nhìn nam nhân đó
- Đây là linh thảo do ta đốc hết tâm sức trồng ,sau để cho nàng lấy đi dô điều kiện chứ ,phải không
- Vậy ngươi , muốn điều kiện gì - nàng từ từ ngồi dậy , đứng lên trước mặt nam nhân đó
- Được , nàng ở lại bên cạnh ta làm nương tử của ta đi , thì cây linh thảo này cho nàng ,được chứ !
- Chuyện này , ta có phu quân rồi , ngươi không thể đổi được sao ,ta …ta
- Không được sao , vậy thì thôi , cây linh thảo này ta đem về - nam nhân đó nói rồi quay lưng đi
- Ta ….ta đồng ý ,với ngươi được chưa “ Ta không thể để cho chàng chết được “
- Vậy được , cho nàng nhớ ta cho nàng một tháng , một tháng ta phải thấy nàng , nếu không nàng biết hậu quả chứ
- Ta biết , ta trước nay luôn gữi lời hứa , ngươi yên tâm - nàng lạnh lùng cầm cây linh thảo quay lưng bỏ đi
Vương phủ ,
Gương mặt tái xanh của nam nhân đang nằm gường bệnh , cơ thể gầy yếu ớt ,
Nữ nhân đó lại xuất hiện và nói
- Vương phi người lấy được linh thảo rồi sao , đua ta , ta bắt đầu cứu vương gia , người đi nghỉ ngơi đi -n Giọng nói mãng nguyện của nữ tử đó
- Đây ta đưa ngươi , nhớ phải cứu chàng ấy - khuôn mặt gầy yếu của nàng dường như đã kiệt sức
Sau hai canh giờ thuốc nấu xong , Hạ Băng Liên cho Tiêu Lãnh Dạ uống , nàng từ từ đỡ chàng ngồi dậy
Sau một hồi uống thuốc , Tiêu Lãnh Dạ cũng đã tỉnh lại , nhưng số phận hai người đã bắt đầu có biến
- Nàng là ai ,sao ở phòng ta ,- Tiêu Lãnh Dạ ngồi dậy hỏi , gương mặt xanh sao
- Chàng Không nhớ ta sao - Hạ Băng Liên đứng người khi nghe câu hỏi của Tiêu lãnh Dạ , nàng đã từ xa đi xôi lấy thuốc , nhưng ngược lại chàng không nhớ ta sao , nước mắt từ trên mi nàn rơi xuống
Còn Mặc Phong vũ đứng đó nhìn nàng , ánh mắt vô cùng thích thú , nghĩ rằng” Nữ nhân này ta muốn là chắc rồi , nhưng có đều bây giờ chưa tới thời cơ , có được nàng ta “
Hạ Băng Liên bước đi vội vã đi về phía trước
Sau khi đi tới nơi nàng thấy mọi cây linh thảo đang gần mình không xa , nàng bước vội tới đó , nhưng đi gần tới một trận gió cuốn quanh như vòi rồng , đang tiến tới nàng . Hạ Băng Liên không cẩn thận bị gió cuốn dật ngược ra sao , mấy lần nàng bị gió cuốn , nhưng nàng không từ bỏ , vẫn tiếp tục đi lên , sau một hồi lâu , cuối cùng gió cũng vòi rồng đã lấn xuống , nàng từ từ bước đi lên , lại thêm một lần nữa , nhưng lần này nàng không bị sao nữa , mà thuận lợi tới chỗ đó
Nhưng mà ông trời cứ chớ trêu , khi nàng dơ tay lấy nó thì một nam nhân xuất hiện , lấy trước nàng , nàng nhìn nam nhân đó , một người đeo mặt nạ ,nữa khuôn mặt đang nhìn nàng rồi nói
- Nàng muốn cây linh thảo này , thì phải đáp ứng với ta một điều kiện ,thì cho nàng chịu không - ánh mắt nam nhân nhìn nàng cũng đầy trìu mến ngồi xuống trước mặt nàng
- Sao ta phải đáp ứng ngươi chứ ! - ánh mắt Hạ Băng Liên lạnh lùng nhìn nam nhân đó
- Đây là linh thảo do ta đốc hết tâm sức trồng ,sau để cho nàng lấy đi dô điều kiện chứ ,phải không
- Vậy ngươi , muốn điều kiện gì - nàng từ từ ngồi dậy , đứng lên trước mặt nam nhân đó
- Được , nàng ở lại bên cạnh ta làm nương tử của ta đi , thì cây linh thảo này cho nàng ,được chứ !
- Chuyện này , ta có phu quân rồi , ngươi không thể đổi được sao ,ta …ta
- Không được sao , vậy thì thôi , cây linh thảo này ta đem về - nam nhân đó nói rồi quay lưng đi
- Ta ….ta đồng ý ,với ngươi được chưa “ Ta không thể để cho chàng chết được “
- Vậy được , cho nàng nhớ ta cho nàng một tháng , một tháng ta phải thấy nàng , nếu không nàng biết hậu quả chứ
- Ta biết , ta trước nay luôn gữi lời hứa , ngươi yên tâm - nàng lạnh lùng cầm cây linh thảo quay lưng bỏ đi
Vương phủ ,
Gương mặt tái xanh của nam nhân đang nằm gường bệnh , cơ thể gầy yếu ớt ,
Nữ nhân đó lại xuất hiện và nói
- Vương phi người lấy được linh thảo rồi sao , đua ta , ta bắt đầu cứu vương gia , người đi nghỉ ngơi đi -n Giọng nói mãng nguyện của nữ tử đó
- Đây ta đưa ngươi , nhớ phải cứu chàng ấy - khuôn mặt gầy yếu của nàng dường như đã kiệt sức
Sau hai canh giờ thuốc nấu xong , Hạ Băng Liên cho Tiêu Lãnh Dạ uống , nàng từ từ đỡ chàng ngồi dậy
Sau một hồi uống thuốc , Tiêu Lãnh Dạ cũng đã tỉnh lại , nhưng số phận hai người đã bắt đầu có biến
- Nàng là ai ,sao ở phòng ta ,- Tiêu Lãnh Dạ ngồi dậy hỏi , gương mặt xanh sao
- Chàng Không nhớ ta sao - Hạ Băng Liên đứng người khi nghe câu hỏi của Tiêu lãnh Dạ , nàng đã từ xa đi xôi lấy thuốc , nhưng ngược lại chàng không nhớ ta sao , nước mắt từ trên mi nàn rơi xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.